Chương 116: Muốn Hát Về Em Cho Anh Nghe
"Cái này cho ngươi..."
Từ Thi rút tay về, từ chiếc balo màu trắng trên vài lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu lam nhạt.
"Cái này... ngươi đan cho ta sao?"
Lục Dương nhìn chiếc khăn quàng cổ, không giống như những chiếc sản xuất bằng máy tự đông, hẳn là Từ Thi tự tay mình làm cho hắn.
Trong lòng Lục Dương có chút cảm đông.
Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn được nữ sinh tặng khăn quàng cổ.
"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
Sinh nhật?
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, khoản cách sinh nhật còn gần một tháng nữa, từ nhỏ đến lớn hắn đều tổ chức sinh nhật âm lịch, còn dương lịch thì đúng là hôm nay rồi.
"Làm sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật của ta?" Lục Dương mở khăn ra nhìn, chiếc khăn rất dài, chắc rằng Từ Thi đan chiếc khăn này đã dùng rất nhiều thời gian.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi hơi đỏ, cà lăm nói :"Trước kia Trần Thu Nguyệt có làm bảng điều tra, thời điểm ấy ta không cận thẩn thấy được."
"Cảm ơn ngươi."
Lục Dương đem khăn quàng cổ quàng lên, cảm giác vô cùng ấm áp, hắn cười nói: "Tuy rằng ta tổ chức sinh nhật lịch âm, bất quá, hôm nay ngươi đã tặng ta món quà quý như vậy, thì coi như hôm nay là sinh nhật sớm của ta luôn đi."
"Không.. không cần, không cần tổ chức sớm vậy." Từ Thi vội vàng nói.
"Không, ta nói sớm thì sớm."
Lục Dương cầm tay của nàng.
Mang theo nàng rời khỏi đây.
"Ngươi kéo ta đi đâu vậy?"
"Đi chúc mừng sinh nhật, chắc ngươi chưa ăn cơm trưa, chúng ta đi ăn một chút, coi như tổ chức sinh nhật cho ta, không cho phép ngươi cự tuyệt."
Từ Thi như thể là cói rối, bị Lục Dương xách đến nhà hàng Tây, sau đó liền kêu một bữa.
Ăn cơm xong, Lục Dượng lại mang Từ Thi đi KTV, lần trước còn muốn tập luyện với nàng một ca khúc, nhưng lại bị vụ tuyết rơi làm hủy bỏ kế hoạch.
Bỏi vì đã có kinh nghiệm lần trước, lần này Từ Thi đã tốt lên rất nhiều, thời điểm đến KTV cũng chỉ cúi đầu.
Vận khí cũng không tệ lắm, tìm được một cái phòng trống.
Phòng buổi chiều cũng rất rẻ, một giờ chỉ có ba mươi tệ.
Lục Dương trả trước 2 tiếng, còn mua hai chai trà xanh.
Tiến vào phòng.
Lục Dương lần nãy cùng không che giấu, đem cá khúc trên bảng xếp hạng toàn bộ đưa vào list, gặp bài nào thì hát bài đấy, bài nào không biết thì nhờ Từ Thi giúp đỡ.
Nhìn Từ Thi nghiêm túc ca hát, Lục Dương hơi hơi híp mắt lại.
Song ca một bài a.
Lục Dương hỏi.
"Từ Thi ngươi muốn hát bài nào?"
Từ Thi lắc đầu: "Ngươi chọn là được."
Nàng không quên lần trước mình đã đáp ứng với Lục Dương, sẽ cùng hắn lên biển diễn một tiếc mục vào buổi tiệc."
"Không được, ngươi không nên ỷ lại vào ta, chuyện này giao cho ngươi quyết định, tùy tiện chọn một bài là được, bài nào ngươi biết hát là được, không cần quan tâm đến ta, bài nào không biết thì ta về luyện tập."
Lục Dương đem bóng đá lại cho nàng.
Lần này hắn muốn rèn luyện thêm cho Từ Thi, đã làm thì làm cho triệt để, Lục Dương cũng không muốn mình tham dự vào quá nhiều, cọn bài hát biểu diễn là truyện nhỏ, đến việc này Từ Thi còn do dự thì làm sao biểu diễn được.
Từ Thi nhìn Lục Dương nằm như con cá ướp mối trên salon, không để ý gì, nàng do dự một chút, câm lên ipar tìm tìm, kéo từ trên xuống dưới, mỗi ca khúc nàng đều nhìn thử một lần.
Khoản mười phút sau.
Nàng quay đầu lại hỏi: "Muốn hát về em cho anh nghe, bài này được không?"
"Tại sao em phải hát về em cho anh nghe?"
Lục Dương cười hỏi.
Từ Thi như thể phất tay lên trán: "Ta nói đó là bài hát.."
"A"
Nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, Lục Dương nhịn không được cười lên, hắn đương nhiên biết rõ ca khúc này, chỉ là trêu chọc Từ Thi một chút mà thôi, trình độ chọn bài hát của Từ Thi cũng không tệ lắm.
Bài hát này dù sao cũng rất nổi tiếng, còn do lão Lang cùng một minh tinh nổi tiếng nào đó hát đấy, bài này hoàn toàn phù hợp yêu cầu.
Bài này hát như thế nào nhỉ.
Hắn suy nghĩ lại nhịp điệu bài hát.
Từ Thi đã bắt đầu đem bài này phát lên rồi.
Sau đó lại cầm mộc cái mic khác đưa cho Lục Dương, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta thử một lần."
Khúc nhạc dạo đầu ngắn ngủi rất nhanh kết thúc.
Từ Thi hai tay ôm mic, nhẹ giọng hát.
'Muốn hát về em cho anh nghe...
Nhân lúc tuổi thiếu niên đang đẹp như hoa...
Hoa ơi mặc sức nở đi..
Điểm tô cho tháng năm của anh, và canh cây của em..'
Giọng hát của Từ Thi rất êm tai, thanh thúy không nhiễn bụi trần, hát xong vài câu đó, Từ Thi nhìn Lục Dương nháy nháy, ý là tới phiên ngươi rồi đó.
Lục Dương cầm mic hát tiếp.
'Ai có thể thay thế được em đây?
Nhân lúc tuổi trẻ mà thỏa sức yêu đi..'
Thanh âm hắn trầm thấp, có vài phần giống lão Lang, cùng với thanh âm thanh thúy vừa rồi của Từ Thi, tạo nên vẻ đẹp đối lập.
Từ Thi tiếp tục hát.
Hai người phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
....
Một khúc hát xong.
Lục Dương uống một ngụm trà xanh, hỏi: "Rất lâu không có hát bài này, bất quá coi như cũng được phải không."
"Ừ, rất hay."
Từ Thi ừ một tiếng, vừa rồi nàng nhìn Lục Dương, bây giờ mới lấy lại tinh thần.
"Vậy thì chọn bài này đi!"
Lục Dương cảm thấy bài này cũng không tệ.
Loại ca khúc này, rất thích hợp để cho hai người biểu diễn ở buổi tiệc, hơn nữa còn vô cùng phụ hợp thanh âm của hắn và Từ Thi, Lục Dương cảm thấy gu âm nhạc của Từ Thi hơn Trần Thu Nguyệt nhiều.
Ca khúc kết thúc.
Điểm số nhảy lên.
Dĩ nhiên là được một trăm điểm rồi.
Không cần phải nói, vừa rồi Từ Thi cũng được số điểm ấy.
Lục Dương bị một ánh mắt khác thường nhìn ngó, Từ Thi đỏ mặt, nhút nhát e lệ nói : "Vữa này ngươi còn nói phải luyện tập vài ngay, thế mà bây giờ đã hát như vậy rồi."
Nha đầu kia.
Lục Dương thở một hơi, không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu nói ra.
"Thôi ngươi cứ tiếp tục hát đi."
Mười phút sau.
Hai người đi ra ngoài.
Lục Dương hỏi: "Chiều nay có tiết không."
"Không có." Thanh âm Từ Thi có chút khàn khàn, vừa rồi nàng hát bài kia có nốt quá cao, vốn lên không được, nhưng muốn thể hiện mình giỏi hơn Lục Dương, nên cố, hát xong liền bị như vậy.
"Vậy thì ta đưa người về ký túc xá."
Lục Dương đưa Từ Thi trở về ký túc xá khu 7, trên đường thuận tiện còn mua cho nàng kẹo ngậm họng. Nếu để tự nhiên thì phải mất vài ngày mới khỏi, nhưng thế sẽ trễ nãi thời gian luyện tập, dù sao buổi biểu diễn năm mới, cũng là dịp để Từ Thi thê hiện, dựng nên lòng tự tin của mình, không thể để chậm trễ được.
Cầm lấy thuốc Lục Dương về phòng.
"Từ Thi, vừa rồi Lục Dương đem ngươi gạt đi đâu."
Hứa Dung Dung hỏi.
Lúc trước thời điểm nàng lên lầu, nhìn thấy Từ Thi đợi ai phía dưới, ngoại trừ Lục Dương ra, thì nàng còn biết đợi ai được nữa, về sau nhìn lại thì đã mất tăm hơi.
"Không có, hắn mang ta đi luyện hát."
Từ Thi giải thích nói.
Luyện hát.
Hứa Dung Dung có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng báo danh biểu diễn rồi sao, mà cuống họng ngươi bị làm sao vậy?"
Không thể không nói, nàng có chút chấn kinh.
"Không phải...Ta biểu diễn cùng Lục Dương, Lục Dương giúp ta báo danh rồi:" Từ Thi xấu hổ.
"Ừ, Từ Thi, ngươi phải cố gắng lên!"
Hứa Dung Dung bóp bóp tay.
Nếu Từ Thi có thể bước ra một bước này, nội tâm nàng thật tâm cao hứng, chỉ là trong lòng có chút mặc niệm cho Trần Thu Nguyệt, tình huống về sau của đại tỷ có chút bất lợi a.
---
Sau khi trở về, Lục Dương tiếp tục gõ chữ, đến chiều tối, hắn đã gõ được hai vạn chữ.
Nhìn nhìn thông tin tác phẩm, đã một trăm năm mươi vạn chữ rồi.
Nhà xuất bản ở bên kia, vì lượng tiêu thụ không tệ, nên tiếp tục ký hợp đồng, xuất bản thêm, nên Lục Dương lại thu nhập thêm được ba mươi vạn.
Sau khi mua nhà thi hắn đã có chút rỗng túi, bây giờ thì lại sung mãn lại rồi.
Tiền trong ngân hàng của hắn đã đột phá năm mươi vạn (500.000)
Mua thêm ít cổ phiếu đi, Lục Dương mở ra sàn chứng khoán, nhìn bên trong tài khoản của mình còn năm vạn, bất qua bây giờ đã ba giờ chiều, ngày mai lại là chủ nhật, nên chỉ có thể đợi đến thứ hai phiên giao dịch mới mở cửa.
Vuốt vuốt cổ tay, Lục Dương mở ra điện thoại, thời điểm sáng tác, vì để có thể tập trung nên hắn đã để điện thoại vào chế độ im lặng.
Mở ra, bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đều do Trần Thu Nguyệt gọi tới.
Nàng ghen hã?