Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 117: Hoạt Động Tập Thể

Chương 117: Hoạt Động Tập Thể


Biết rõ Từ Thi cùng phòng với Trần Thu Nguyệt, Lục Dương cũng không mong mỏi có giấu được nàng hay không.
Từ Thi là một nha đầu thẳng tính, hỏi cái gì trả lời cái đó, hoàn toàn không biết nói dối là gì.
Nữ nhân như vậy hoặc là một con ngỗng không biết điều gì, hoặc chính là một thợ săn tinh ma ẩn nấp dưới dạng con mồi.
Từ Thi hiển nhiên là loại người phía trước.
Cầm lấy điện thoại, gọi lại cho Trần Thu Nguyệt.
"Vừa rồi anh đang gõ chữ, bật chế độ im lặng, em gọi anh có chuyện gì không?"
"Quà của Từ Thi anh nhận được rồi ?"
Giọng nói của Trần Thu Nguyệt có chút chua chua.
"Em cũng biết à."
Lục Dương có chút im lặng.
"Trừ anh ra, ở trong trường học Từ Thi còn nói chuyện với nam sinh nào nữa, nàng mỗi ngày về ký túc xá đều đan len, em cũng không phải người ngu, biết nàng đan tặng người nào đấy."
"Được rồi, đừng chua nữa, em đang ở đâu? Đến vườn khởi nghiệp đi, chúng ta đi chợ mua thức ăn, tối nay ăn tôm ran."
Cúp điện thoại, Lục Dương xuống lầu.
Ở ven đường đợi một hồi, liền thấy Trần Thu Nguyệt đi tới.
Nàng vẫn mang một bộ dạng mỹ lệ, mái tóc đỏ dài, đi tới nơi nào đều là tiêu điểm trong mắt mọi người, trên tay lại cầm một đóa hoa hồng.
"Hoa ở đâu vậy?"
Trong lòng Lục Dương thầm suy nghĩ, chẳng lẽ có ai tiện đường đi qua tặng sao?
"Nghĩ gì thế."
Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Hoa em mua ở bên kia, tặng cho anh."
"Tặng cho anh?"
Lục Dương có chút kinh ngạc, hôm nay hai được hai nữ sinh tặng quà rồi.
"Quà của Từ Thi ngươi nhận, còn quà của ta ngươi chê phải không, bạn học Lục Dương..."
"Không phải..."
Lục Dương nhận lấy hoa, ngửi một cái, nói ra: "Chỉ có chút được sủng ái mà lo sợ."
Hắn cảm thán lấy.
"Có người nào, nam nhân cả đời chỉ nhận được một đóa hoa, có thể là hoa trước tấm mộ, ta coi như cũng may mắn hơn nhiều người rồi."
"Thảm như vậy sao?"
Trần Thu Nguyệt cười vui vẻ, nghe Lục Dương bi thảm, nàng giống như quên mất việc Lục Dương mang Từ Thi đi chơi.
"Có đó, so với ta còn thảm hơn."
Cũng không để ý đến anh mắt của người khác, Lục Dương cầm lấy hoa, năm tay Trần Thu Nguyệt rời đi, cùng đi ra khỏi trường học.
Đi vào chợ bán thực phẩm.
Lục Dương muốn mua một tí hương vị, tiêu, ớt, quế,....xong đó lại đi qua chỗ hải sản nhìn, quả nhiên có chỗ bán tôm."
"Lão bản, con tôm biển này bao nhiêu tiền một cân."
Lục Dương đi đến trước quầy của một nữ lão bản.
Lão bản nhìn Lục Dương, nói ra: "Tôm nhỏ mười tệ một cân, tôm bình thường thì mươi lăm tệ một cân, loại đặc biệt thì hai lăm tệ một cân."
Giá cả miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Tuy rằng so với thịt sường thì còn đắt hơn một tí.
Lục Dương nhìn nhìn, loại tôm đặc biệt kia nhìn cái đầu rất to, khẳng định về nấu sẽ rất ngon, hắn nói ra: "Được, ta muốn ba cân tôm đặc biệt, giúp ta xử lý qua một chút."
"Được."
Lão bản mang vào bao tay, ở trong bồn bốc vài con tôm, sau đó đặt lên cân, còn nói thêm: "Lấy tròn một trăm tệ đi."
"Được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Nữ lão bản cầm cân lên cân, cân chuẩn bốn khối, Lục Dương chỉ có ý định mua ba cân, nhưng dưới thao tác của nàng lại biến thành bốn cân rồi.
Bất quá nhìn nàng giúp mình xử lý, Lục Dương cũng không so đo điểm này.
Đợi đại khái nữa giở sau, còn tôm đã được xử lý xong, bởi vì lão bản này không đáng tin lắm, Lục Dương nhìn chằm chằm vào nàng từ đầu đến cuối.
Trở lại chung cư.
Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt tay cầm bàn chải, đem tôm tắm rửa sạch sẽ lần nữa.
Nửa giờ sau.
Món Tôm Hùm Chua Cay đã làm xong.
Lục Dương đựng toàn bộ tôm vào một cái mâm lớn, bưng đặt lên trên bàn, kêu trần Thu Nguyệt lên giải quyết.
"Mùi vị thế nào."
Xoa xoa tay, Lục Dương hỏi.
"So với tiệm cơm bên ngoài còn ngon hơn." Trần Thu Nguyệt không tiết lời thán thưởng, điểm ấy nàng nói cũng không sai.
Tay nghề Lục Dương cao hơn ngươi bình thường nhiều.
Trên bàn ăn đã có một đống vỏ tôm.
"Trong nồi còn có, em cứ từ từ mà ăn."
Lục Dương cười nói.
"Không ăn được nữa rồi."
Trần Thu Nguyệt ợ hơi một cái.
Sức ăn của hai người đều khá giống nhau, ăn một tí đã bắt đầu no, Lục Dương nghĩ tới học tỷ Tống Giai, nếu như là nàng, khẳng định bốn cân tôm hùng nãy cũng không đủ nhét kẽ răng.
"Ăn không hết thì để mai em mang về cho bạn cùng phòng ăn đi."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Được a, em sẽ đích thân đưa cho Từ Thi." Trần Thu Nguyệt nhịn không được mà liếc mắt.
Lục Dương biết rõ nàng lại ghen rồi, cười nói: "Anh cũng không có nói những lời này, đúng rồi, cho ta xin sô điện thoại của Hứa Dung Dung đi."
"Như thế nào, ngươi muốn cả phòng của ta đều là hậu cung của ngươi phải không." Trần Thu Nguyệt biết Lục Dương cũng không có ý gì, nhưng nhịn không được vẫn cà khịa một cái.
"Đừng nói lung tung, ở trong phòng của em anh chỉ thích mỗi em, hơn nữa mối quan hệ của anh với Từ Thi trong sạch, mặt khác, anh xin số của Hứa Dung Dung cũng không phải cho bản thân mình, là xin cho Đinh Siêu, hắn vừa ý Hứa Dung Dung, muốn tìm anh xin giùm số điện thoại, anh không thể không giúp a."
Lục Dương cưỡng ép giải thích.
Trần Thu Nguyệt tự nhiên không tin, nói lầm bầm: "Lại cái bài trong 'sạch', lần trước ngươi cũng chơi bài này với ta đấy."
Oán trách vài câu, Trần Thu Nguyệt vẫn đem khuê mật của mình bán đi, đem số điện thoại nói cho Lục Dương.
Ăn uống no say, hai người lên giường vận động một chút.
----
Ngủ dậy.
Hôm nay đã là chủ nhật, công ty được nghỉ, Lục Dương cũng không đi làm.
Trở lại ký túc xá, phát hiện mấy người Đinh Siêu đều ở trong phòng, Lý Minh Bác thường ở Tây Môn cũng trở về đây.
"Các ngươi tính đi đâu vậy."
Lục Dương nhìn bọn hắn có bộ dạng muốn ra ngoài.
"Lục ca, ngươi về vừa đúng lúc, hôm qua Lưu Lỗi gọi điện cho ngươi mà không được, chúng ta có ý định đi 'Khu vườn hạnh phúc', ngươi đi không?"
Đinh Siêu đeo một chiếc kính râm , sau lưng mang một chiếc balo, tự nhận bộ dạng bản thân mình ngầu.
"Các ngươi đều lớn cả rồi, còn chạy tới chỗ đó chơi nữa?" Lục Dương có chút khiếp sợ, lại nhìn một chút Lý Minh Bác nói ra.: "Ngươi cũng đi à."
Lý Minh Bác cười xấu hổ nói: "Siêu ca bảo hôm nay 'Khu vườn hạnh phúc' giảm giá, chỉ cần một tệ là có thể chơi thoải mái một ngày."
Thế thì khó tránh.
Công viên 'Khu vườn hạnh phúc' vé vào cửa bình thường mọi hôm đã là một trăm tệ, nếu không phải hôm nay khuyến mãi, đoán chừng Lý Minh Bác cả đời cũng không đi vào, coi như bây giờ hắn cũng không thiếu tiền, nhưng quan niệm tiết kiệm vẫn chưa bao giờ biến mất.
"Lục Dương, đi đi, chúng ta rất lâu rồi chưa đi chơi với nhau." Lưu Lỗi khoác cánh tay lên vai Lục Dương.
"Được, đi thì đi, bất quá mọi người chuẩn bị tâm lý đi, khẳng định hôm nay chỗ đấy sẽ rất đông."
Lục Dương cũng không cự tuyệt.
Vốn hôm nay là chủ nhật, đi ra ngoài thư gian một tí cũng tốt, từ lúc trọng sinh đến giờ, ngoài lần câu ca thứ gian ở Tiền gia thôn, hắn cũng chưa bao giờ thả lỏng.
"Không cần phải lo, chúng ta đi xem cho biết thôi."
Đinh Siêu tỏ ra hưng phấn, các muội tử, oppa đến đây.
Ra cửa, Lý Minh Bác đem cửa phòng khóa lại, sau khi xảy ra vụ việc lần trước, bọn hắn đã thay ổ khóa mới chắc chắn hơn.
Đi tới Tây Môn, Lục Dương nói ra: "Các ngươi đợi một lái, ta về chúng cư lái xe tới."
Ba ngươi đứng im một chỗ, nhìn Lục Dương đi vào chung cư."
Đinh Siêu tỏ ra hâm mộ, nói: "Lục ca quá trâu rồi, mới lên năm nhất, đã mua nhà mua xe, nhà còn cách trường học gần như vậy nữa chứ."
"Lục ca có được những thứ đo đều do hắn cố gắng, nếu ngươi có bổn sử, ngươi cũng có thể làm được." Trong lòng Lý Minh Bác tỏ ra khâm phục.
"Được rồi, cả đời này của ta đều kém hắn." Đinh Siêu triệt để buông tha ý định so sánh, chênh lệch quá xa a, hắn chỉ muốn Lục Dương truyền thụ mấy tuyệt kỹ tán gái là được, giúp hắn có thể kiếm được một cô bạn gái.
Chờ khoản năm phút sau, Lục Dương lái xe đi ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất