Chương 127: Kinh Diễm Tất Cả Mọi Người (2)
Nghe được MC giới thiệu, sinh viên trong phòng bắt đầu thì thầm.
Còn có rất nhiều người, lặng lẽ quay đầu, nhìn Lục Dương cùng Từ Thi.
Lục Dương thì bọn họ còn biết.
Một sinh viên có trình độ ca hát cực cao, lần trước đã biểu diễn một lần, lằm cho khán phòng im lặng không thôi, nhưng mà Từ Thi...Trong ấn tượng của rất nhiều sinh viên, Từ Thi giống như một cô nàng quái gở, lúc trước bị người ta yêu cầu hát, kết quả đều khiếp sợ bất khóc.
Không nghĩ tới, lần này còn muốn lên biểu diễn.
Nàng có thể làm được sao?
Ở một chỗ hàng thứ ba bên trái, Dư Phương nhịn không đười cười ha ha vài tiếng.
"Thế mà để Từ Thi lên hát, con ranh kia nói chuyện còn không được, vậy mà hát, lớp số hai hết người rồi sao?"
Bạn cùng phòng bên cạnh cũng phụ họa.
"Đúng vậy, đợt này có trò hay để nhìn rồi."
"Điện thoại của ngươi đâu? Để ta chụp mấy tấm hình, lâu rồi chưa thấy bộ dạng khóc lóc của Từ Thi rồi."
Ba người ngồi chung với nhau, ta một câu ngươi một câu, đặc biệt là Dư Phương, từ vụ bị tát lúc trước, nàng ta đã hận chết Từ Thi luôn rồi.
Lục Dương cùng Từ Thi đứng dậy đi lên trên.
Nhìn xung quanh có mấy trăm ánh mắt đang nhìn mình, Từ Thi hơi chó chút chột dạ, tiết tấu hô hấp của nàng bị rối loạn, Lục Dương trước mặt bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, nắm lấy tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cố lên !"
"Cố lên !"
Từ Thi cảm giác trong lòng mình đã bình tĩnh hơn không ít.
Dưới sân khấu truyền đến một mảng tiếng cười.
Đương nhiên không phải cười nhạo hai người, mà la do thấy được động tác nắm tay của Lục Dương.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lục Dương, hơn nữa còn nghe nói Lục Dương là phú nhị đại, trên mặt Dư Phương hiện lên vài phần phẫn hận, Từ Thi dựa vào cái gì mà thân cận với Lục Dương, nhờ vào gương mặt lớn lên có chút đẹp đẽ sao?
Hứa Dung Dung sắc mặt cổ quái nhìn Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh, kêu một tiếng: "Thu Nguyệt."
"Chuyện gì?"
Trần Thu Nguyệt nhìn nàng?
"Ngươi không sao chứ."
"Ta có chuyện gì mà sao?"
"Ách, được rồi..."
Hứa Dung Dung tưởng Trần Thu Nguyệt thấy cảnh này sẽ tức giận, nhưng bây giờ nhìn qua, dáng vẻ vẫn rất tốt, hình như mình suy nghĩ hơi nhiều.
Bên ngoài Trần Thu Nguyệt vẫn tỏ ra bất động thanh sắc, nhưng trong lòng có chút chua xót, buồn bực không vui, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được nói ra: "Đồ củ cải hoa tâm(1)."
Lục Dương nhìn về phía Ngưu Nguyên Khôi gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Ngưu Nguyên Khôi ở trên máy tính điều khiển con chuột ấn vào, trong phòng liền bắt đầu nổi lên khúc nhạc đệm.
Đây là đoạn dạo đầu của bài hát.
Chỉ cần nghe đoạn đầu thôi cũng rất hưởng thụ.
Dưới sân khấu mòi người hầu như đều chú ý đến Từ Thi.
Từ Thi như thể quên đi nỗi sợ, ánh mắt nàng sáng lên, tỏ ra kiên định, đợi đoạn mở đâu qua đi, nàng nhẹ giọng hát.
"Muốn kể về em cho anh nghe..."
Vừa hát một câu.
Toàn bộ phòng học nháy mắt yên trĩnh trở lại.
Giọng hát này thật quá ưu nhã, phảng phất như thanh âm sơn tuyền, bay thẳng vào tim của mỗi người nghe, trên mặt bọn họ đều tỏ ra khiếp sợ, khó tưởng tượng nổi...
Nguyên lai giọng hát Từ Thi lại dễ nghe như vậy."
Ngày đầu tiên khai giảng, nàng nói thích ca hát, quả nhiên nói không sai.
"Nhân lúc tuổi thiếu niên đang đẹp như hoa...
Hoa ơi mặc sức nở đi..
Điểm tô cho tháng năm của anh, và canh cây của em."
Thanh âm này so với chim sơn ca còn êm tai hơn, Từ Thi như biến thành tinh linh trong núi xanh đang ca hát.
Dưới sân khấu.
Đinh Siêu có một loại cảm giác buồn bực.
Hắn vừa hâm mộ, vừa ghen ghét.
"Từ Thi cũng quá giỏi đi, vì sao thời điểm khai giảng, ta không phát hiện ra nàng?"
Lý Minh Bác cũng nhịn không được sợ hãi thán phục
"Thật không nghĩ tới Từ Thi lại hát dễ nghe như vậy, sơ với thầy giáo dạy âm nhạc trước kia của ta còn lợi hại hơn, Từ Thi cũng giấu nghề quá xâu rồi."
Lưu Lỗi cũng chỉ cảm thấy êm tai, ngược lại không có ý tứ gì khác, hắn vỗ vai Đinh Siêu nói ra: "Ta nhớ thời điểm khai giảng, ngươi nói Lục Dương ánh mắt bị mù mà, hiện tại thì sao?"
"Ta nào biết được... Từ Thi hóa ra là thiên sứ... tên cẩu tặc Lục Dương..." Đinh Siêu nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì, cuối cùng tức giận thở dài một tiếng: "Ta tưởng Lục Dương để ý đến Từ Thi, vậy ta sẽ có cơ hội với Trần Thu Nguyệt, vậy mà không nghĩ đến, hai ngươi hắn đều không chọn ai, vậy mà muốn chọn cả hai."
Khi bọn hắn nói chuyện.
Lục Dương cũng bắt đầu hát.
'Ai có thể thay thế được em đây?
Nhân lúc tuổi trẻ mà thỏa sức yêu đi..'
Từ Thi hát tiếp.
"Hỡi anh yêu dấu ơi...
Sánh bước cùng em trên chặng đường dài nhé."
Lục Dương: "Anh muốn hát về mình cho mình em nghe."
Từ Thi: "Em muốn hát về mình cho anh nghe, đem nụ cười hồn nhiên của anh tặng cho em, lúc đấy chúng ta..."
Hai người cùng một chỗ hợp xướng: "Đôi ta cùng vui vẻ nhé, luông hạnh phúc,thời gian bên nhau thât đẹp...."
...
...
Dưới phòng, hầu hết sinh viên đều bị màn trình diễn của đôi thần tiên này làm cho kinh diễm.
Kiều Khải Minh híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Thu Nguyệt hai tay nắm thành quyền, cuối cũng vẫn là thả ra.
Nàng vốn nên tức giận, nhưng nghĩ đến bộ dạng cô đơn của Từ Thi, nàng cảm giác mình có quyền gì tức giận cơ chứ.
"Thu Nguyệt tỷ, hai người bọn họ biểu diễn thật hay, ta cảm thấy có thể tham gia so tài được rồi đó."
Thẩm Yên nhịn không được nói ra.
Hiện tại trên TV đang có chương trình so tài giữa các cặp đôi rất hot, Thẩm Yên tin rằng Lục Dương cùng Từ Thi tham gia có thể nhận được giải thưởng.
---
Vì sao như vậy, tại sao Từ Thi lại hát dễ nghe đến như vậy, nhìn trên sân khấu hai người biểu diễn như cặp đôi, Dư Phương triệt để hôm mê , con vịt con xấu xí ngày ấy đã triệt để hóa thành thiên nga, nàng nhớ lại khoản thời gian so kè lúc trước, nhận ra bản thân mình chỉ là một tên hề nhảy múa trước mặt nhiều người.
Ba Ba Ba...
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, so sánh với hai tiết mục lúc trước, tiết mục lần này còn đắc sắc hơn ngàn lần, không ít sinh viên đứng dậy la hét, vỗ tay, hô tên hai người.
"Chúc mừng ngươi."
Lục Dương nhìn Từ Thi, trong mắt hiện lên hai chữ hạnh phúc.
Nàng thành công rồi !