Chương 130: Lục Dương Nổi Tiếng (1)
Đằng sau cánh gà.
Khương Minh cầm bảng danh sách, đang thẩm tra lại nhân số biểu diễn.
Khoa ngoại ngữ tới chưa?
"Đến rồi."
Mấy người giơ tay lên.
"Khoa y học đâu?"
Khương Minh nhìn xung quanh một lần, thấy được mấy người đăng kia liền nhẹ gật đầu.
"Tiết mục khoa máy tính đã chuẩn bị xong chưa."
Khương Minh lại hỏi.
"Hai tiết mục kia đều đấy đông đủ, nhưng còn tiết mục do Lục Dương biểu diễn thì vẫn chưa tới, ta đang gọi hắn đây."
Trần Thu Nguyệt dơ điện thoại lên.
"Không cần gọi, ta tới rồi."
Lục Dương từ bên ngoài đi vào.
Khương Minh liền thể hiện nét mặt tươi cười, khách khí nói: "Lục Dương, cậu tới vừa kịp lúc, không cần phải vội, đợi lát nữa chúng ta cùng cỗ vũ cho ngươi."
"Chỉ là một tiết mục nhỏ mà thôi."
Lục Dương khoát tay áo, ý bảo ban thần mình không có vấn đề gì.
Trong lòng Khương Minh thầm nghĩ, không hổ là kẻ có tiền, khí độ như vậy sao người khác có thể so sánh, hậu trường nhiều người như vậy, ai cũng đều tỏ ra khân trương vì sắp biểu diễn ở một sân khấu lớn, khoa y học bên kia còn đi WC mấy chục lần, vẫn mà Lục Dương chẳng có cảm giác gì.
Lục Dương đi đến bên cạnh Trần Thu Nguyệt.
"Vừa rồi anh đi đâu? Làm sao tới muộn vậy."
Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Lục Dương bình tĩnh trả lời: "Anh vừa dắt bạn đi dạo một vòng, với lại anh đến kịp lúc điểm danh, không tính là muôn."
Khương Minh vẫn ở bên kia tiếp tục thẩm tra đối chiếu danh sách, đợi đến lúc hắn xác định mọi người đã đến đông đủ , Lục Dương đi qua, đưa hắn kéo vào một góc nói: "Học trưởng, tiết mục phải biểu diễn theo trình tự sao"
"Phải đợi thẩm tra xem người ta đến đầy đủ không, mới báo danh sách biểu diễn lên trên, học đệ có vấn đề gì à?" Khương Minh không biết Lục Dương muốn làm gì.
"Như vậy thì cho ta mượn danh sách coi một lát được không?"
Khương Minh đưa danh sách tiết mục cho Lục Dương.
Nhìn nhìn.
Vị trị của hắn nằm gần cuối cùng, bên trên còn có hai tiết mục của khoa máy tính, không biết phải Khương Minh cố ý an bài hay không, điều này cũng có nghĩa, hắn muốn tiết mục của mình làm áp trục của buổi biểu diễn.
Lục Dương chỉ vào danh sách, nói: "Hôm nay ta có chút việc bận, học trưởng xếp ta lên phía trên chút đi"
Việc này không có vấn đề, danh sách vẫn chưa được báo lên, để ta sửa cho người."
Chuyện nhỏ như vậy Khương Minh đương nhiên không cự tuyệt rồi.
Hắn nhìn danh sách hỏi: "Ngươi cảm thấy thích biểu diễn ở chỗ nào? Cái thứ nhất thì không được, những chỗ còn lại có thể tùy ý."
"Được, để tiết mục của ta trước kịch câm đi."
Kịch câm cũng là một tiệt mục khác của khoa máy tính.
Biểu diễn liên tục hai tiết mục của khoa máy tính, tuy rằng nhìn qua có chút không ổn, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào, chỉ là Khương Minh hơi tò mò, không biết Lục Dương tại sao lại an bài như vậy.
Nhưng hắn thông minh cũng không hỏi nhiều, nhẹ gật đầu, nói ra: "Được, chuyện nhỏ thôi mà."
"Cảm ơn học trưởng."
Lục Dương mỉm cười.
Trong lòng của hắn có chút tính toán.
Tiết mục của bản thân mình không thể để sau cùng được, nếu như vậy, tất cả tiết mục của khoa máy tính đều biểu diễn xong, Trần Thu Nguyệt khẳng định không có việc gì làm, nhất định sẽ một chỗ với hắn rời đi.
Bên ngoài thì có Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh, nếu làm như vậy, chẳng phải muốn bị bại lộ sao.
Ngô Bá đánh yểm trợ thì còn được, nhưng thứ khác thì thật không tin tưởng lắm.
Đem tiết mục của bạn thân mình đặt ở phía trước, như vậy có thể kỳ diệu hóa giải, dù sao Trần Thu Nguyệt cũng là cán bộ khoa, cũng không thể mặc kệ tiết mục của khoa mình, cùng Lục Dương rời đi.
Kể từ đó.
Hắn có thể tránh khỏi một trận Tu la tràng.
Coi như Khương Minh có suy nghĩ nát óc, cũng không có khả năng nghĩ ra chuyện này, Lục Dương càng sẽ không đi giải thích làm gì.
Ngoài sân vận động.
Tống Giai đang kéo Lâm Viện Viện không tình nguyện đi đến.
"Giai Giai tỷ, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, ngươi tới thăm người tình, còn lôi kéo theo ta làm gì, ngươi cũng không phải không biết, ta vô cùng chắn ghét tên đại sắc lang kia sao."
Lâm Viện Viện oán trách.
Đáng tiếc cánh tay nhỏ của nàng một mực bị Tống Giai kéo đi, căn bẳn chỉ nói được chứ không thoát khỏi.
"Lâm Viện Viện ngươi nói bậy bạ gì đấy, cái gì là người tình, hừ hừ hừ, thật khó nghe, không phải ngươi đang nhàm chán không có việc gì làm sao? Tới nơi này không tốt à, hơn nữa, tại sao ngươi lại ghét Lục Dương như vậy?"
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, hắn chỉ biết viết tiểu thuyết, ở đâu ra năng khiếu khác, đợi lát nữa nói không chừng hắn còn bêu xấu trên sân, ngươi không muốn xem một màn kia sao?"
Nghe được Tống Giai nói.
Sắc mặt Lâm Viện Viện lập tức nghiêm lại.
Cũng không cần Tống Giai kéo nữa, nàng nghiêm mặt nói ra: "Giai Giai tỷ, ngươi nói rất đúng, ta không tin Lục Dương còn có tài lẻ khác, nhất định là hắn đi cửa sau rồi, đợi lát nữa nhìn hắn tự làm xấu mặt đi, chúng ta phải đi lên phía trước xem."
Người xem càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, nhiều ghế ngồi đều đã đầy chỗ, những người tới trễ chỉ có thể đứng xem biểu diễn mà thôi.
Đến bảy giờ tối, MC chủ trì bước lên, đầu tiên cảm ơn lãnh đạo tường học, sau đó cảm ơn mọi người đến xem, tuyên bố buội tiệc chào đón năm mới bắt đầu.
Tiết mục biểu diễn đầu tiên là tiết mục hợp xướng.
Còn có mười vũ công lên nhảy, tiết mục đầu tiên đầu tư công phu khá kỹ lưỡng, không ít người lên biểu diễn, trong đó còn có cả lão sư.
"Tiết mục trường học Lục Dương rất ổn nha."
Ngồi ở vị trí giữa Triệu Oánh Oánh nhỏ giọng nói.
"Thế ngươi nghĩ tiết mục đầu tiên mà khó coi, vậy chẳng phải đuổi sinh viên đi hết sao...mà không biết Lục Dương lúc nào mới lên sân khấu."
Vốn Quan Nguyệt muốn nhắn tin hỏi một chút, nhưng nghĩ đến lúc nữa Lục Dương sẽ phải lên biểu diễn, nàng liền buông tha cho ý định này.
Tiết mục thứ nhất chấm dứt.
Tiếng vỗ tay toàn trường vang lên không ngừng.
Còn có nhiều thanh âm reo hò khen hay.
Hiểu quả coi như không tệ.
Nhưng từ tiết mục thứ hai trở đi, chất lượng càng ngày càng giảm sút, bất quá vẫn nhiều sinh viên vẫn nể tình vỗ tay cổ vũ, nhưng mà sao nhiều tiết mục như vậy, hứng thụ của bọn họ giảm đi không ít.
Tiếng vỗ tay cỗ vũ cũng thưa thớt, lâu lâu còn vang lên vài tiếng khò khò.
MC đi lên sân khấu.
Nhìn danh sách tiết mục, nói ra: "Kế tiếp chính là tiết mục của khoa máy tính, bạn học Lục Dương, sẽ trình diễn một ca khúc
Vừa dứt lời.
Lâm Viện Viện đang ngáy ngò ngò chợt mở mắt, tinh thần lập tức bắt đầu dâng cao.
Nhìn người bên cạnh, nàng nói ra: "Giai Gia tỷ, đến phiên Lục Dương rồi."
Tống Giai đang cúi đầu cắn hạt dưa, nghe nàng nói như vậy, mới ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.