Chương 129: Tống Giai Kinh Ngạc (2)
Ngô Bá lắc đầu: "Không phải, thành tích của ta hơi kém một chút, chỉ đậu cao đẳng ở bên kia, hôm nay nghe tin Lục Dương biểu diễn, nên mới chạy sang đây."
"Lục Dương, ngươi biểu diễn gì vây?" Tống Giai kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, tròng lòng như thể đang suy đoán điều gì, Lục Dương biểu diễn cái gì, biểu diễn tốc độ gõ phím viết tiểu thuyết sao?
"Đúng vậy học tỷ, trường học tổ chức buổi tiếc, ta có báo danh một tiết mục góp vui."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Tiện nhân Ngô Bá này nói nhiều như vậy làm gì chứ.
"Có tiết mục sao không nói với ta, đợi tối nay nay ta cùng Lâm Viện Viện cùng đi tới cổ vũ cho ngươi nha." Tống Giai cười rất vui vẻ, nàng muốn biết, Lục Dương sẽ biểu diễn cái gì.
Coi bộ rất là thú vị đây.
"Ách, tùy tiện mà thôi."
Lục Dương kéo Ngô Bá ra ngoài, ngói ra: "Chúng ta có việc đi trước đây."
Nói xong kéo Ngô Bá chạy một mạch rời đi, đi vào sân trường, Ngô Bá hít vào một hơi, nói ra: "WOW, học tỷ vừa rồi thật sinh đẹp, mà ngươi học khoa máy tính, sao lại biết mỹ nữ khoa y học?"
"Thời điểm học quân sự, nàng là tình nguyện viên."
Lục Dương qua loa nói.
"Đúng là lớn lên đẹp trai thật có ích, học quân sự thôi mà cũng có thể làm quen mỹ nữ." Ngô Bá thở dài...
Trên sân trường, rất nhiều sinh viên đang chơi bóng rỗ.
Lục Dương tìm một chỗ vắng người, cùng Ngô Bá chơi bóng, đập bóng mấy cái, lúc nghỉ ngơi, Ngô Bá hỏi: Quan Nguyệt khi nào đến đây?"
"Buổi chiều nàng có tiết, có lẽ đợi tan học thì sẽ đến."
Lục Dương nhìn đồng hồ.
Một quả bóng rổ bay tới, Ngô Bá thò tay bắt được, lại ném trở về, ngươi bên kia rủ bọn họ tới chơi, Lục Dương liền cản lại, nói ra: "Đừng chơi, chúng ta đi xem sân khấu tối nay."
"Được."
Hai người đi tới sân vận động.
Sân vận động mới được xây.
Cửa ra vào không ít người.
"Lớn quá."
Ngô Bá nhìn mấy lần, cảm thán nói ra.
"Ngươi khẳng định chưa đi qua trường học của Quan Nguyệt, nếu ngươi đi rồi, sẽ biết chỗ này của ta không thể so sánh được, sân vận động bên kia còn có bể bơi lội." Lục Dượng cười nói.
"Lục Dương, ngươi cũng tới đây sao?"
Thật trùng hợp, ở bên ngoài sân vận động Lục Dương lại gặp Trần Thu Nguyệt.
Ngô Bá không nghĩ tới, mới vừa đến trường học, đã gặp được hai đại mỹ nữ, mỗi người còn mang phong cách riêng biệt.
Cô gái này mang một mái tóc dài đỏ chói, theo gió tung bay, dáng người thì hoàn mỹ không chê vào đâu được.
"Không phải, ta mang bằng hữu tới đây nhìn xem, đây là Ngô Bá, bạn từ nhỏ của ta, ở trường khác đến thăm quan."
Lục Dương giới thiệu nói.
Nghe được Lục Dương giới thiệu bạn chơi thân từ nhỏ, Trần Thu Nguyệt híp mắt, nói: "Ta là Trần Thu Nguyệt, bạn gái của Lục Dương, hoan nghênh ngươi tới đây chơi."
Ngô Bá nheo mắt lại, thần sắc quái dị nhìn Lục Dương.
Nữ nhân này.
Muốn tuyên bố chủ quyền sao?
Lục Dương hít vào một hơi nói ra.
"Ngươi đi vào hộ trợ phải không? đi nhanh lên đi."
"Được rồi, ta đi trước, ngươi đừng quên buổi biểu diễn tối này."
Trên mặt Trần Thu Nguyệt tươi cười, khoát tay áo, đi đến cửa ra vào sân vận động, nói gì đó với người hội sinh viên liền tiến vào.
Nhìn Trần Thu Nguyệt đi vào, Ngô Bá nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả kinh nói: "Lục Dương, ngươi đang đùa với lửa đấy."
"Vừa rồi không phải ngươi hỏi ta, có ai thích không à?"
Lục Dương xuất ra một miếng kẹo cao su, bỏ vào trong miệng.
"Chính là nàng ta?"
Ngô Bá minh bạch, hắn móc một hộp thuốc lá. lấy ra một điếu, đốt lên, hít một hơi: "Hài, đừng nói là ngươi, cho dù ta được một muội tử xinh đẹp như vậy theo đuổi, cũng không kìm lòng được a."
"Ngươi có ý gì, ngươi tưởng ngươi có thể giống như ta được à."
Lục Dương nhịn không được mắng một tiếng.
Ngô Bá bình tĩnh hút thuốc, nói ra: "Mặc dù như vậy, nhưng bên Quan Nguyệt ngươi xử lý thế nào? Ngươi không sợ bị ba cô gái hung hăng đánh một trận sao?"
"Đến bước này rồi, còn có thể làm sao?"
Lục Dương quyết định không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng.
Đi một bước tính một bước.
Tuy rằng rất phiền toái, nhưng chỉ cần năng lực mình lớn hơn, tóm lại đều có biện pháp giải quyết, không phải có người từng nói, chỉ cần không bị bắt tận tay, day tận tráng, thì mọi chuyện đều dễ sử lý sao.
Nếu như đã sống lại một lần nữa, còn sợ này sợ nọ, chuyện gì cũng không dám làm, thì còn ý nghĩ gì nữa, cơm áo gạo tiền không phải thứ hắn truy cầu, những thứ này đối với hắn trước khi trong sinh đều rất đơn giản.
Có chơi có chịu !
Tìm được một cái thùng rác, Lục Dương đem kẹo cao su nhổ ra.
Buổi chiều, sáu giờ hai mươi phút.
Quan Nguyệt đã đến, lần này nàng ở trên xe buýt điện thoại tới, Lục Dương tính toán thời gian rất tốt, thời điểm vừa đến Tây Môn, vừa kịp lúc Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cùng một chỗ xuống xe.
"Như thế nào không bắt taxi tới."
Nhìn Quan Nguyệt, Lục Dương có chút áy náy.
Các nàng đi xe bus tới đây, thì phải đi quãng đường khá xa, còn đổi tuyến một lần, Quan Nguyệt không phải không có tiền, mà có chút thời điểm, tiết kiệm được thì nàng sẽ tiết kiệm.
"Ngô Bá, ngươi cũng tới à."
Quan Nguyệt nhìn thấy Ngô Bá.
Sau khi giới thiệu một chút, Lục Dương nhìn đồng hồ, trực tiếp mang bon họ đi tới sân vận động, tiết mục bên kia sắp bắt đầu, Trần Thu Nguyệt đã điện thoại thúc dục hắn.
Trong sân, sinh viên đã có rất nhiều, may mắn sân bãi khá lớn, nên chưa được mấy nghìn sinh viên của trường.
Nhin thấy biển người chi chít, làm Lục Dương có cảm giác thấy mình thật nhỏ bé.
Đèn spotlight chiếu xuống, làm cho sân khấu không thua gì một buổi biểu diễn của minh tinh.
Tìm mấy vị trí, an bài cho Quan Nguyệt, Ngô Bá, cùng Triệu Oánh Oánh xong, Lục Dương nói ra: "Ta đi hậu trường chuẩn bị một chút, các ngươi ở đây nhìn nha, biểu diễn xong ta sẽ trở lại..."
"Đi đi đi."
Quan Nguyệt cười ngọt ngào.