Chương 210: Bến Thượng Hải
Lục Dương thưởng thức một miếng rau xáo, sau đó nói ra.
"Cái này nhất định là do Thu Nguyệt làm."
Sư mẫu kinh ngạc nói ra: "Ồ, hai người các ngươi thật đúng là tâm ý tương thông nha."
Lục Dương cười cười, bởi vì món rau của Trần Thu Nguyệt hắn đã ăn rất nhiều rồi, nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi."
Trần Thu Nguyệt cố ý làm khó Lục Dương, nàng chỉ vào móm tôm thủy tinh hỏi: "Thế anh đoán thử xem, món này do ai làm."
Tôm thủy tinh, là một món ăn nổi tiếng của Thượng Hải, mùi thơm nồng đậm, màu sắc óng ánh, Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Mon ăn này, hẳn là do sư tỷ làm."
"Làm sao ngươi biết."
Y Thanh mở to hai mắt nhìn, khó tin nói ra.
Trần Thu Nguyệt cùng sư mâu thì kinh ngạc không thôi, vậy mà Lục Dương lại đoán đúng.
Lục Dương bình tĩnh nói: "Đệ dùng phương pháp bài trừ, đầu tiên loại đi Trần Thu Nguyệt, bởi vì nàng không biết làm món ăn Thượng Hải, sau đó nhìn đồ ăn ở trên bàn, bởi vì sư mẫu làm đồ ăn vẫn có đặc điểm riêng của mình, mấy cái khác đều có chút đặc điểm giống nhau, riêng món này thì không, nên ta mới dám khẳng định đây là tác phẩm của sư tỷ."
Phần tích này vô cùng rõ ràng.
Y Thanh mỉm cười.
Sư mẫu cũng nhịn không được mà tán thưởng một phen.
Chỉ có Y Sung vẫn rất bình tĩnh, nói: "Làm biên kịch, nên phải cẩn thận như vậy."
"Tiểu Dương, cháu quá gầy rồi, ăn nhiều một chút, món này là cá sạo(Lateolabrax japonicus) ở Tùng Giang đấy, cháu nếm thử đi." Sư mẫu nhiệt tình mời.
Lục Dương gấp một miếng, ăn vào, mùi vị quả nhiên không tồi, hắn nói ra: "Lão sư, sư mẫu, hai người ăn nhiều một chút."
Một bữa cơm, mấy người ăn đều rất vui vẻ, sau vài chén rượu, Lục Dương cũng thả lỏng, nói mấy tiếc mục hài hước đem ba nữ nhân đều chọc cười.
Y Sung cũng có chút men say, ông híp mắt lại, nhìn mọi người vui vẻ, cũng cười theo.
Bữa cơm này so với bữa cơm tất niên còn náo nhiệt hơn.
Ăn xong, Lục Dương từ chối ngủ lại nhà Y Sung, hắn nói muốn dẫn Trần Thu Nguyệt ra ngoài thăm quan một vòng.
Y Thanh tiễn bọn họ đến cổng trường học.
Đưa tay cản lại một chiếc taxi, Lục Dương quay đầu lại, nói ra: "Sư tỷ, tỷ mau về đi kẻo lạnh."
Y Thanh dặn dò vài câu: "Vậy thì hai người nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho ta."
"Oke."
Vẫy tay tạm biệt, Lục Dương lên xe rời đi.
...
Bến Thượng Hải.
Là một trong những nơi phồn hoa nhất của Thượng Hải.
Tuy rằng bây giờ nhiệt độ rất thấp, còn có từng đợt gió lạnh thổi tới, nhưng cũng không thể ngăn được nhiều người đang dạo chơi, Trần Thu Nguyệt lần đầu tiên đến đây, nàng đứng ở rào chắn, nhìn tòa cao ốc đối diện bên kia sông cùng tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông.
"Bên kia là Lục Gia Chủy, là khu tài chính lớn nhất Thượng Hải."
Nghênh đón một cơn gió lạnh, làm Lục Dương tỉnh rượu một tí, hắn nhìn phía đối diện giới thiệu cho Trần Thu Nguyệt.
"Nếu là ban ngày, anh có thể mang em đi thuyền qua xem."
"Vậy lần sau anh dẫn em đi Minh Châu Phương Đông." Trần Thu Nguyệt mong đợi nói.
Lục Dương nhẹ gật đầu, cười nói: "Cái này không phải việc dễ sao, ngày mai chúng ta còn ở đây, để ngày mai anh đưa em đi xem, hôm nay chúng ta không về Lục Thành."
"Không về sao? Vậy chúng ta ở khách sạn sao?"
Trần Thu Nguyệt mừng rỡ hỏi.
"Ờ,Em có nhìn thấy bên kia không? Khách sạn Heping ấy, tối nay chúng ta qua đó chịu đựng một đêm vậy." Lục Dương đầu có chút mơ hồ nói ra.
Trần Thu Nguyệt rất muốn đánh người.
Khách sạn Heping, nghe xong cũng biết là khách sạn cấp cao rồi, vậy mà Lục Dương nói qua đó chịu đựng một đêm."
Bên cạnh có hai nữ nhân xinh đẹp đi qua, nghe xong lời nói của Lục Dương, nhịn không được nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó thể hiện vẻ mặt khinh bỉ rồi bỏ đi.
"haha, anh bị người ta coi thường kia."
Nhìn bộ dạng Trần Thu Nguyệt bây giờ có chút hả hê.
Lục Dương ở trên cái mông của nàng đánh một cái, nói: "Em còn dám cười nhạo chồng mình như người ngoài, phải đánh."
"Không dám, em sai rồi."
Trần Thu Nguyệt lập tức xin tha, tỏ ra bộ dạng tội nghiệp, trông thật giả trân.
Hai người tiếp tục đi dạo, Lục Dương cười nói: "Em thực sự không có ý định làm diễn viên sao, em cũng thấy, lão sư của anh làm một quen biết rất rộng, làm cho em một cái danh ngạch vào học cũng không có gì khó."
"Không được, đời này em sẽ không rời xa anh đâu, anh đừng có nghĩ cách bỏ em." Trần Thu Nguyệt ôm lấy cánh tay Lục Dương, bộ dạng ai cũng không thể chia cắt được.
Lục Dương cười cười, chỉ vào tòa nhà có ngọn đèn sáng nhất, nói ra: "Em biết kia là chỗ nào không?"
"Chung cư?"
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn, trả lời.
Lục Dương nói ra: "Đó cũng không phải chung cư bình thường, đó là Tomson Riviera, là chung cư xa hoa nhất ở Thưởng Hải."
Trần Thu Nguyệt cũng từng nghe nói qua, nàng hiếu kỳ hỏi: "Bao nhiêu tiền một căn."
"Cái này phải xem phòng nhỏ hay to, thời điểm đắt nhất cũng phải mười một vạn một mét vuông, hiện tại thì đang giảm một tí, cũng phải bảy tám vạn một mét, một căn phòng nhỏ nhất cũng phả 400 mét vuông, em tự tính đi."
Trần Thu Nguyệt tính nhẩm một cái, sau đó cả kinh nói: "Một căn phòng mà gần mấy chục triệu à."
Nàng không thể nào nghĩ được, còn có một căn hộ mắc như vậy, rẻ những cũng phải mấy chục triệu, cái này chỉ có nhiều tiền mới có thể vào ở nổi.
"Đúng vậy, mấy chục triệu a, bất quá chỗ này cũng coi là biểu tượng của kẻ có tiền, bất quá em cũng không cần phải hâm mộ, thời điểm tốt nghiệp, có lẽ anh cũng mua được một căn, đến lúc đó có thể cho em đến trải nghiệm một phen."
Lục Dương tự tin nói, mặc dù hiện tại hắn không mua nổi nhà ở Tomsom Riviera, nhưng thời điểm tốt nghiệp đại học, chắc chắn có thể mua nổi."
Không cần tính đến lợi nhuận của công ty, chỉ cần riêng BTC là đủ rồi.
Bitcoin thời điểm này vẫn còn trong giai đoạn nguyên thủy, Lục Dương phải cận thẩn từng li từng tí, kiếm được lợi nhuận ngàn vạn coi như đã thành công. Vào năm 2013, đã có làn sóng biến động trong đồng tiền bitcoin, lúc đó, giá bitcoin đầu năm chỉ khoản mười nhân nhân tệ một đồng, nhưng đến mấy tháng cuối năm, nó đã tăng đến hơn một nghìn tệ một đồng.
Lúc đó, BTC được nhiều người giao dịch, hắn thừa cơ đầu tư lớn, có lẽ cũng không có vấn đề lớn.
"Ta nói nè đại ca, ngươi khoác lác thì còn nên có tí tiết tháo a, vừa nãy ngươi chê khách sạn Heping vào ở thì tạm được, bây giờ lại muốn mua chung cư Tomsom Riviera, đợi lát nữa không phải ngươi nói mua cả thế giới sao?"
Người vừa mở miệng là nữ nhân lúc nãy, hai ngươi đã đi dạo được một vòng, quay lại vẫn thấy Lục Dương còn đang thể hiện, nên một người trong đó nhịn không được nói ra.
Trần Thu Nguyệt trừng mắt liếc nữ nhân vừa mở miệng: "Liên quan gì đến ngươi! Thích xen vào việc người khác không."
"Tiểu muội muội, ngươi đừng để lời ngon tiếng ngọt của nam nhân lừa gạt, ta nhìn bạn trai nhỏ này của ngươi cũng không đáng tin cậy." Một nữ nhân nóng bóng, có đôi chân dài vừa lên tiếng, vừa kéo bạn mình rời đi.
"?"
Nhìn hai nữ nhân kia rời đi, Lục Dương có chút câm lặng, bản thân mình mặc dù uống hơi nhiêu, nhưng mà không có khoác lác mà.
Chim sẻ sao biết được tham vọng của chim tước.
Lục Dương khinh thường cãi lộn với hai nữ nhân kia, hắn và Trần Thu Nguyệt tiếp tục đi dạo, từ đường 'Kim Lăng' đi dạo một hồi, sau đó lại ghé vào tiệm apple đổi cho Trần Thu Nguyệt một chiếc điện thoại mới.
Trần Thu Nguyệt cũng lôi kéo Lục Dương đi mua sắm, nàng ở cửa hàng trang điểm chọn vài món, sau đó lại kéo Lục Dương đến cửa hàng nam mua cho hắn hai chiếc áo khoác.
Nhìn giá cả và nhãn hiệu.
Lục Dương nói ra: "Một chiếc áo này cũng phải hơn một nghìn, em đừng có sài hết tiền sinh hoạt của mình."
Trần Thu Nguyệt lắc đầu, nói ra: "Không sao, thời điểm trước khi em đến trường, ba em đã cho một ít tiền sinh hoạt rồi."
"Vậy thì được, nếu không có tiền, thì nói với anh một tiếng."
Tâm ý của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương cũng không cự tuyệt.
Từ cửa hàng đi ra ngoài, gió rét đã thổi tới, hai người nhịn không được run một cái, Lục Dương hỏi: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
"Anh nói đi."
Lục Dương đem khóa áo lông kéo lên cao, sau đó nói ra: "Lạnh quá rồi, để ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi dạo, bây giờ đi khách sạn đi."