Chương 211: Trà Xanh Sống Ảo
Nếu muốn nói phòng tốt nhất ở khách sạn Heping, thì phải kể đến phòng 'tổng thống' và phòng 'thượng hạng'.
Trong đó phòng đắt nhất là phòng 'tổng thống' một đêm tính cả phí phục vụ phải tốn khoản chín nghìn tệ, còn phòng 'thượng hạng' thì rẻ hơn, chỉ có hơn bảy nghìn.
Đây cũng không phải lời văn trong một đoạn tiểu thuyết, mà là giá cả chân thật.
Nhưng Lục Dương cũng không chọn hai căn phòng đó, hắn chỉ chọn một căn bình thường.
Dù sao, hiện tai hẵn vẫn chưa phải kẻ có tiền, cũng không cần phải tiêu hoang như thế.
Hơn nữa, cũng không cần thiết.
"Xin chào, tôi muốn thuê một căn phòng đôi cao cấp."
Đi đến quầy phục vụ, Lục Dương mở miệng nói ra, hiện tại đang là mùa đông, cũng không lo thiếu phòng.
"Chào tiên sinh, phòng đôi của ngài một đêm 2600, cộng thêm phí phục vụ tổng cộng hết 2990 tệ"
Lễ tân nhiệt tình nói.
Dù sao cũng là khách sạn năm sao, nên nhân viên tố chất vẫn còn rất cao.
Cái gì mắt chò nhìn người đều không tồn tại, nếu ngươi mang dép lê, mặc áo rách, người ta vẫn nhiệt tình giới thiệu.
"Được."
Lục Dương đưa ra CMND cùng thẻ ngân hàng của mình, Trần Thu Nguyệt cũng đem CMND đưa ra, rất nhanh bọn họ đã đăng ký xong, một lễ tân đứng dậy, nhiệt tình đưa bọn họ về phòng.
"Tiên sinh, nếu ngài có gì cần phục vụ, có thể gọi điện xuống cho lễ tân."
"Được, tôi biết rồi."
Hai người tiến vào phòng, lúc này lễ tân mới rời đi.
Căn phòng rất lớn.
Xứng đáng với cái giá mà bọn họ đã bỏ ra.
Trần Thu Nguyệt nhìn một hồi, âm thầm tặc lưỡi nói ra: "Rất đẹp, chỉ có điều là giá hơi mắc."
Gian phòng mắc như vậy, nàng nói thật vẫn chưa ở qua, trước kia cùng cha mình ra ngoài du lịch, ở căn đắt nhất cũng chỉ có một nghìn tệ một phòng, đó đã là cái giá cao nhất chỗ đó có rồi.
"Thú vui của kẻ có tiền chúng ta không tưởng tượng được đâu."
Lục Dương ngược lại tỏ ra bình tĩnh.
Phòng 'tổng thống' thì coi như thôi, căn phòng này đã rất được rồi.
Ba nghìn tệ một ngày, cũng chỉ là mấy giờ tiền nhuận bút của Lục Dương mà thôi.
Vừa nãy uống rượu, đi dạo lâu như vậy, bây giờ Lục Dương cũng đã hơi mệt, hắn cũng không đi tắm rửa, mà nhảy thẳng lên giường ngủ say, Trần Thu Nguyệt thì vào tắm một cái, thời điểm nàng quấn khăn tắm đi ra, Lục Dương đã ngủ rồi.
Nàng cười bất đắc dĩ, sau đó đi qua, đem giày Lục Dương cởi ra, cởi đồ giúp hắn, đắp chăn, sau đó nàng cũng chui vào trong.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Lục Dương mở mắt, nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đang ngồi ở ghế salon, đối diện với cái gương nhỏ để trang điểm, hắn dụi dụi mắt, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?".
"Hơn chín giờ rồi, ngày hôm qua anh uống nhiều quá, vừa lên giường đã ngủ, giống như một con heo."
Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn sang.
Nhìn bộ dạng có vài phần u oán.
Thật là.
Lần đầu hai người đi khách sạn, vậy mà chỉ để ngủ, một chút lãng mạn cũng không có.
Lục Dương đứng dậy, trong phòng rất ấm, hắn đi phòng tắm tắm rửa một phen, đi ra nhìn Trần Thu Nguyệt đã trang điểm xong xuôi, hắn nói: "Đi thôi, chúng ta trước đi ăn sáng, rồi sau đó đi Minh Châu Phương Đông."
Trần Thu Nguyệt đem đồ đạt của hai người thu nhập xong, Lục Dương cũng mặc xong quần áo ra ngoài, bất quá, thời điểm mặc áo khoác, Trần Thu Nguyệt lấy ra cái ao hôm qua mới mua, nói: "Mặc cái này..."
"Được."
Chiếc áo Trần Thu Nguyệt mua cho hắn, nhìn qua trông thành thục hơn nhiều.
"Quả nhiên là người đẹp vì lụa."
Trần Thu Nguyệt đi vòng quanh đánh giá Lục Dương, sau đó đem cái mác giật xuống.
"Là do ánh mắt em tốt."
Nhìn hình ảnh của mình trến tấm gương, Lục Dương cũng cảm thấy hài lòng, hắn ôm lấy Trần Thu Nguyệt, ở trên khuôn mặt trứng ngỗng hôn một cái, sau đó lại ho vài cái, hắn bị phấn vào miệng rồi.
Nhìn bộ dạng quẫn bách bây giờ của Lục Dương, Trần Thu Nguyệt bật cười.
"Ai bảo anh dám chiếm tiện nghi của em."
"Lần sau đừng có trang điểm nữa, quá bất tiện rồi, em vốn đã đẹp, vẽ lông mi bôi son còn được, vậy mà còn đắp lên mặt nhiều phấn như vậy làm gì."
Lục Dương lầm bầm một câu.
"Em thích như vậy, sao không."
Trần Thu Nguyệt không phục nói ra.
Ra cửa phòng.
Hai người tới nhà hàng khách sạn trên tầng, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Nhìn menu.
Lục Dương điểm vài món ăn, như tôm sông, thịt bò, với một chén thuốc sắc, Trần Thu Nguyệt thì kêu một phần đậu phụ, cùng một lồng bánh bao hấp.
Tất cả món hai người gọi, không sai biệt lắm tốn gần một nghìn tệ, đổi thành là người làm công bình thường, quả thật là ăn không nổi.
Đồ ăn cũng rất nhanh được mang lên.
Lục Dương ăn một miếng thịt bò, mùi vị cũng không tệ lắm, rất thuần vị thịt bò, tuy hơi mắc tiền một chút, nhưng ít ra không ăn phải thịt trâu nhái nhịt bò.
Hai người ăn một lúc.
Tự nhiên, Trần Thu Nguyệt đưa tay ra, vỗ vỗ tay Lục Dương.
"Gì vậy?"
Lục Dương đang dùng nĩa tính cắt miếng thịt bò còn lại, thì ngẩng đầu hỏi Thu Nguyệt.
"Anh nhìn kìa."
Trần Thu Nguyệt hướng về phía sau lưng Lục Dương nhìn nhìn.
Sao vậy?
Lục Dương cũng tò mò quay đầu lại nhìn, phát hiện ra, phía sau hắn cách mười mét có một bàn, mấy mỹ nữ ngồi trên bàn ăn đang bận chụp ảnh, Lục Dương nhìn thấy trong đó có hai người quen mặt, không phải nữ nhân hôm qua bảo hắn chém gió đấy sao?
Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, vậy mà đi ăn cũng gặp bọn họ.
"Bọn họ đang làm gi vậy?"
Trần Thu Nguyệt có chút không hiểu nói ra.
"Hình như là đang sống ảo đi."
Lục Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Đây không phải là điểm nổi tiếng của Thượng Hải sao?
Mượn BMW chụp ảnh sống ảo.
Nói hai ba câu liền có mười mấy vạn mua đồ hiệu.
....
Lục Dương nhớ lại các cách sống ảo kiếp trước.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, kêu vài món ăn, cũng chưa động đũa một món, một đám người đều đi vòng quanh chụp ảnh, cái này không phải rõ ràng rồi sao?
Lục Dương cảm giác mình đã hiểu rồi, mà hắn cảm giác mình cũng không có tư cách khinh bỉ bọn họ, dù sao bọn họ có BMW mà sống áo, còn Lục Dương chỉ có chiếc Audi quèn mà thôi.
"Sống ảo là gì?"
Trần Thu Nguyệt không hiểu hỏi.
"Sống ảo để câu mấy kẻ ngốc đó trên mạng đó, nếu gặp được một tên đại gia mới nổi, thì các nàng nằm không cũng thắng rồi, không phải như anh, cày ngày cày đêm mới được như bây giờ." Lục Dương tiết hận, tại sao hắn lại không thể nằm được chứ.
Trần Thu Nguyệt nghe xong, cười cười, nàng biết Lục Dương lại đang cà khịa rồi.
Hai nữ nhân ngày hôm qua cũng nhìn thấy Lục Dương, các nàng có chút kinh ngạc, xác định là không có nhìn lầm, một người trong đó hướng về phía Lục Dương vứt một ánh mắt mị nhãn.
Sau đó hai người nhỏ giọng nghị luận.
"Đây không phải nam nhân hôm qua khoác lác sao?"
"Đúng rồi, nhìn cô bé tóc đỏ ở bên cạnh là biết rồi, hắn thật sự có thể đến Heping ở sao, hơn nữa còn ăn trưa ở đây."
"Nhìn mái tóc còn ẩm ướt của cô bé kia, khẳng định là vừa tắm xong, ai nha, không nghĩ tới mắt ta lại có lúc nhìn lầm."
"Vậy việc hắn nói mua nhà ở Tomson Riviera là..."
Nói ra lời này.
Hai người đều có chút im lặng, cẩn thận để ý từng chị em thân thiết của mình bên cạnh.
"Anh đừng có mà nhìn nữa."
Nhìn thấy nữ nhân kia vứt mị nhãn, Trần Thu Nguyệt nộ khí xung thiên, bọn người kia thật không biết thẹn.
Nếu ở tại địa bàn của nàng là Giang Thành, Trần Thu Nguyệt đã kêu tỷ muội của mình đến đây xé xác nữ nhân kia rồi, dám vứt mị nhãn với nam nhân của mình, quả thật là muốn chết.
Lục Dương nhìn bình dấm chua trước mặt, hắn cười cười, tiếp tục ăn.
Hai nữ nhân kia hoàn toàn không có hứng thú chụp ảnh, sau khi ăn xong, hai người rời đi.
Chờ thởi điểm Lục Dương đang đợi thang máy, hai nữ nhân kia không biết từ đâu đi đến, một người trong đó hương Lục Dương nói ra.
"Soái ca, xin số được không."
Lục Dương chưa nói gì, Trần Thu Nguyệt đã cả giận nói.
"Hắn không có điện thoại."
"Tiểu muội muội, không nên nhỏ mọn như vậy nha, nam nhân đều ưa thích nữ nhân rộng lượng."
"Đúng vậy, tiểu muội muội học ở trường nào, còn nhỏ như vậy mà đã trang điểm rồi."
...
Luận thực lực làm trà xanh, một trăm Trần Thu Nguyệt cũng còn kém các nàng.
Trần Thu Nguyệt tức giận không thôi, thời điểm chuẩn bị phản bác, vừa đúng lúc thang máy đến cửa, Lục Dương tranh thủ thời gian giữ chặt nàng lại, nói ra: "Đi thôi, đừng để ý đến bọn họ."
Từ khách sạn đi ra ngoài.
Bắt một chiếc ca nô.
Lục Dương bỏ ra hai trăm tệ, mang Trần Thu Nguyệt đến Minh Châu Đông Phương dạo chơi.
Minh Châu Đông Phương kỳ thật cũng không có gì đẹp mắt.
Nhưng mà Trần Thu NGuyệt lại rất có hứng thú, nàng còn lấy điện thoại mới ra, chụp mấy tấm hình, gửi đến tỷ muội của mình, bộ dạng không thoải mái lúc nãy cũng quên mất.
Hai giờ rưỡi, buổi chiều.
Lục Dương mới lên tiếng: "Chúng ta về thôi."
Tính toán thời gian, bọn hắn đến Thượng Hải đã được hai ngày rồi.
...
Trở lại Lục Thành, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Hai người tùy tiện nấu gói mì lấp đầy bụng.
Ngày hôm sau.
Lục Dương đi tới công ty.
Trong văn phòng của Lữ Tiểu Vũ.
"Tiểu Bạch đâu rồi."
Lục Dương tìm tìm, cũng không thấy thân ảnh Lữ Tiểu Bạch, nha đầu tinh quái này, không biết chạy đi đâu chơi rồi.
"Nàng bị anh trai của ta mang đi rồi." Lữ Tiểu Vũ xoay cây bút ở trên tay, sau đó nói: "Ngươi đi Thượng Hải chơi về rồi à?"
"Chơi cái gì mà chơi, ta đi công tác được không."
Lục Dương uốn lại lời nói của nàng.
"Đi công tác hai ngày mà chỉ ký hợp đồng với một quyển manga hã? Còn là trả trước mười vạn tệ, chủ tịch, công ty chúng ta cũng không phải giàu có, đang rất nghèo a." Lữ Tiểu Vũ trợn mắt nói.
Lục Dương không thèm để ý, nói: "Ta muốn chất lượng không phải số lượng, đừng nhìn đây chỉ là một quyển manga bình thường mà coi thường, đối với ta nó bằng một đến hai trăm bộ manga, Đồng chí phải tin vào ánh mắt của tôi."
"Đúng rồi, manga đó đã đăng chưa."
Lục Dương hỏi.
"Ừ, đã đăng rồi, ngươi xem đi."
Lữ Tiểu Vũ đem màn hình xoay lại.
Trên website vừa đúng là nội dung của bộ manga.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cũng được, cũng rất có ý tưởng, bất quá, ta không thường xuyên đọc manga, vì vậy cũng không biết nó có thành công được không." Lữ Tiểu Vũ trả lời hết sức thành thật.
Tuy rằng nàng cảm thấy bộ manga này cũng không tệ, nhưng thân ở một lĩnh vực bản thân không biết, Lữ Tiểu Vũ sẽ không dễ dàng kết luận.
"Ngươi không biết, nhưng có người lại biết đấy." Lục Dương nói.
"Ai?"
Lữ Tiểu Vũ tò mò hỏi.
"Ngươi đã quên nhóm chat QQ rồi sao?"
Lục Dương nhắc nhở một câu.
"Ngươi nói là Từ Dật."
Lữ Tiểu Vũ nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Lục Dượng, mình không biết, nhưng người kia là một wibu nên thế nào cũng biết, nói là làm liền, Lữ Tiểu Vũ đănh nhập vào nhóm chát, sau đó tag Từ Dật một cái, đem link manga gửi tới cho hắn, nói ra: "Ta mới tìm được một bộ manga hay lắm, đề cử cho ngươi xem một chút."
Bên trong nhóm chat đang im lặng, liền ngoi lên mấy người.
Yến Đại-con lốc nhỏ: Bạn học Tiểu Vũ, ngươi thế nào cũng trở thành fan manga rồi, có phải bị Từ Dật làm cho lệch lạc rồi không.
Phục Đán- Hoa Vô Khuyết: "Bình thường rất khó để gặp bạn học Tiểu Vũ trong nhóm, không nghĩ tới đã trầm mê vào manga rồi.
Thủy Mộc- Đường Tĩnh: Các ngươi sai rồi, hiện tại Tiểu Vũ đang khơi nghiệp về phương diện manga đấy.
Trung Khoa- Báo Tử Đầu: Nguyên lai là như vậy, khó trách bạn học Tiểu Vũ lại từ chối ra nước ngoài, nguyên lai là muốn khơi nghiệp.
Nhìn ra, nhân khí của Lữ Tiểu Vũ ở bên trong nhóm chát không hề tệ.
Từ Dật vẫn chưa online.
Cũng không biết hắn không online hay là onl nhưng chưa đọc.
Qua mười phút sau.
Bắc Bưu- Từ Dật: Bạn học Tiểu Vũ,manga của ngươi ta đã học, vẽ vô cùng tốt, chuyện này ta rất thích, chỉ là nội dung hơi ít một chút, còn có phần sau không?
Biển cá sấu: Không có, đây là manga mà công ty ta ký, hiện tại mới có nhiêu đây thôi.
Bắc Bưu- Từ Kiến Quyết: Như vậy sao, vậy sẽ đăng tiếp ở CCmanga sao? Được, để ta tạo một tài khoản, về sau có thể canh đọc, cảm ơn ngươi đã đề cử...
Việc này,
Lục Dương không biết nói gì.
Người sáng lập B site, bây giờ chạy đến trang web của bọn họ để đọc manga, hơn nữa còn đăng ký hội viên.
Được rồi.
Quả nhiên, bốn bể là nhà, không phân định ta.
"Thế nào, ta nói không sai chứ."
Lục Dương cười cười, hướng về Lữ Tiểu Vũ nói.
Lữ Tiểu Vụ nhẹ gật đầu: "Hiện tại xem ra, triển vọng của bộ manga này không hề tệ, hy vọng nó có thể bào trì chất lượng thì tốt rồi."