Chương 212: Lục Dương Là Good Boy (1)
Trước khi vào học mấy ngày, Lục Dương vẫn thành thật mỗi ngày đi làm đều đúng giờ.
Bât quá, chuyện lớn nhỏ của công ty, trên cơ bản đều do Lữ Tiểu Vũ xử lý, hắn lên phòng cũng chỉ viết kịch bản cho bộ phim Guns and Roses mà thôi.
Dù sao Y Sung nói cũng chỉ có nửa tháng, vì vậy hắn nhất định phải tiết kiệm từng phút từng giây.
Cơ hội này rất khó có được.
Không phải nói về kiếm được bao nhiêu tiền, mà Lục Dương cố gắng như vậy cũng chỉ vì danh khí của mình, một khi nó tăng lên, không phải chỉ viết một hai bộ tiểu thuyết là có thể sánh được. Ví dụ như hắn hoàn thành kịch bản này, khi ra ngoài nói chuyện hợp tác, có thể giới thiệu mình là một biên kịch có tác phẩm này nổi tiếng, nghe xong đã thấy uy tín rồi, còn nếu giới thiệu mình là một tác giả mạng nổi tiếng, thì trong ấn tượng của người khác, công việc này cũng quá tầm thường.
Kịch bản đối với Lục Dương mà nói cũng không phải khó viết, chủ yếu hắn mất nhiều thời gian để sửa chữa nội dung cốt chuyện, hao phí hết tế bào não, đương nhiên, não hắn hoạt động không phải biên kịch thời đại này có thể so sánh, chọn lựa mấy yếu tô kịch tích thêm vài, lại thêm vào một số đoạn hài hước, Lục Dương xem lại, cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Nội dung cốt chuyện cũng rất hay, nhân vật chính ở trong nguyên tác thì giống nhau, có một khoản không gián tiến bộ từ nhỏ đến lớn, nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không bộc lộ vẻ ngu xuẩn như ở trong kiếp trước, vì thế Lục Dương phải tăng cường thêm trí thông minh cho nhân vật phản diện.
Từ lúc rơi vào cạm bẫy địch nhân, nhân vật chính phải cố gắng tìm đường thoát ra ngoài, chứ không giống như kiếp trước, nhân vật chính vì quá tim tưởng người anh em của mình nên bị lừa đến thảm, đồng đội, người thân chết hết. Sửa lại như vậy, có thể làm tâm tình người xem càng khẩn trương hơn, cảm giác hồi hộp cũng nhiều hơn.
Hơn nữa, sau khi xem xong, cũng sẽ không có người chửi bới.
Kết thúc vẫn là nhân vật chính đánh bại em trai mình, kế thừa sự nghiệp....
Lục Dương vì cái kịch bản này nên đã bỏ ra rất nhiều công sức, nếu dựa theo kịch bản lúc đầu, khả năng hắn chỉ dùng hai ba ngày thì đã có thể làm xong.
Nhưng hắn không có làm vậy.
Doanh thu phòng vé một trăm năm mươi triệu không phải con số hắn muốn, Lục Dương muốn một bước lên trời, hắn không có quá nhiều thời gian, hao phí cho công việc làm biên kịch, càng sẽ không như kiến trước, đi từng bước nhỏ đi lên.
Nhìn kỹ tác phẩm của mình, Lục Dương cảm thấy không tệ, nếu như đạo diễn không chỉnh sửa lung tung, hắn sẽ bỏ ra ba mươi tệ để xem bộ phim này.
Khoản cách nộp bản thảo còn mười ngày.
Lục Dương cũng không vội vàng giao ngay cho Y Sung, mà ý định của hắn là đem nội dung kịch bản kỹ càng viết ra một bộ phận rồi gửi.
Dù sao dàn ý cũng chỉ là dàn ý, người thiết lập cũng chỉ là người thiết lập.
Những thứ này chỉ cho thấy ngươi là người có tư duy mà thôi, chỉ có thể đem kịch bản viết kỹ càng, mới có thể thể hiện ra một trình độ biên kịch cơ bản, ghi một số đoạn kịch bản, cũng làm cho đạo diễn cùng người sản xuất biết, năng lực của hắn dư sức để hoàn thành kịch bản này.
Đừng thấy người ta nhận lấy dàn ý của ngươi thiết lập, nhưng quay đầu lại sẽ tìm những biên kịch khác viết tiếp, vậy thì cũng quá khôi hài rồi, những việc này dù sao ở trong kiếp trước cũng phát sinh rất nhiều, đừng trông chờ vào lương tâm của nhà tư bản, danh dự, úy tín, cũng không phải người nào cũng có.
Hơn nữa, cùng lắm người ta sẽ trả tiền cho dàn ý của ngươi viết ra, cũng không đến một phần ba phí kịch bản, trả tiền cho ngươi xong, rồi ta tìm người khác viết tiếp cũng không thể nói gì.
Lục Dương đem bản thảo cất đi, hắn cũng không sốt ruột, dù sao thời gian vẫn còn lâu, Lục Dương xuống lầu, sau đó đi vào Tây Môn.
Ngày mai đã chính thức vào học rồi, mấy người bạn cùng phòng của Lục Dương đều đã tới, vừa rồi Đinh Siêu còn gọi điện, đến Tây Môn tụ họp.
Quán gà rán trong hẻm.
Từ lúc khai giảng đến giờ, chỗ này luôn là nơi tụ họp của phòng 504.
"Lục ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
Đinh Siêu vẫy tay.
Lục Dương đi vào, ngồi ở bên cạnh Đinh Siêu, Lưu Lỗi cũng kêu nhân viên phục vụ lên, nói bọn họ có thể dọn thức ăn rồi.
"Lỗi ca, một tháng không gặp, hình như ngươi béo lên một tí rồi."
Lục Dương nhìn Lữ Lỗi, có thể là dịp lễ hắn ăn quá nhiều thịt ca, nhìn qua có chút phát tướng, cái bụng đã nhô lên một tí, dáng người Lưu Lỗi to lớn như vậy, Lục Dương nhìn qua một cái liền nhận ra.
"Ài, không có biện pháp a, năm nay ta theo cha mình đi khắp mọi nơi, ăn chơi ca hát liên hồi, thời gian chơi bóng cũng không có."
Lưu Lỗi sờ lên chiếc bụng của mình.
"Trong vòng một tháng nữa, ta sẽ đem nó trở lại như lúc đầu."
Đinh Siêu thì cười giỡn nói: "Giảm cái gì, không phải chơi bóng rổ thân thể càng cường tráng càng có lợi sao? Ta mà có điệu kiện như vậy, thì đã ăn nhiều một chút rồi, nói không chừng có thể lăn lộn vào đội tuyển bóng rổ của trường học đi."
"Vào đội tuyển bóng rổ của trường làm gì, ta không có hứng thứ."
Lưu Lỗi lắc đầu.
"Ngươi ngốc quá." Đinh Siêu chỉ sợ rèn sắt không thành, nói: "Vào đội tuyển của trường, đến lúc đó thi đấu với các trường khác, tha hồ mà gặp mỹ nữ đến cổ vũ, lúc đó còn lo không tìm được bạn gái sao?"
Lưu Lỗi có chút im lặng: "Siêu ca, ngoài trừ nữ nhân ra ngươi còn theo đuổi chuyện gì khác không?"
"Có a, ta còn theo đuổi game nữa, với lại muội tử ở trên mạng cũng không ít, biết đâu ta chơi hay lại quen được một người sao?"
Đinh Siêu bình tĩnh nói.
Nghe hai người nói chuyện, Lục Dương có chút buồn cười, hắn nhìn Lý Minh Bác vẫn im lặng nãy giờ, nói ra: "Minh Bác, năm trước lúc nào ngươi về."
"Hai mươi tám âm."
Lý Minh Bác đang uống nước, nghe Lục Dương hỏi nên đặt ly nước xuống.
"Muộn như vậy sao?"
"Ta về sớm cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng ở lại kiếm thêm tiền một chút, tuy rằng thời điểm gần tết khách hàng ít đi, nhưng những cửa hàng khác đều đã nghỉ sớm, nên sinh ý của ta vẫn rất tốt, còn kiếm được nhiều hơn bình thường."
"Ta về nha mua cho gia đình một chiếc điều hòa, một cái TV, còn sơn sửa lại căn nhà một lần, nửa tháng nay, gia đình ta đều rất vui vẻ."
Nghĩ đến mình đã có năng lực giúp đỡ gia đình, Lý Minh Bác nở nụ cười thỏa mãn.
Mẫu thân vất vả khổ cực đem hắn nuôi lớn, rốt cuộc bây giờ hắn cũng có năng lực hồi báo rồi, tâm tình của Lý Minh Bác bây giờ cũng rất vui, cũng cảm giác thành tựu, hắn biết rõ, những thứ mình có được bây giờ đều nhờ ơn Lục Dương.
"Cũng không tệ lắm, rất hiếu thuận đấy."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Lý Minh Bác là một người không tệ, trọng tình trọng nghĩa, đối với cha mẹ rất hiếu thuận, nếu không phải hắn có chấp niệm quá sâu, cũng sẽ không như kiếp trước, tốt nghiệp xong dấn thân vào con đường đa cấp rồi, dù sao một sinh viên mới ra trường, bước chân vào xã hội, mới biết được mộng tưởng của mình với thực tế có bao nhiêu khác biệt.
Dù sao đời cũng không màu hồng như trong sũy nghĩ, nếu muốn nói cuộc sống màu hồng, chắc chỉ có mấy người nằm ngửa mới có.
"Lục ca."
Đinh Siêu chớp mắt, nói ra: "Ngươi còn nhớ tiểu muội thu ngân lần trước ở quán nét không? Nàng hỏi xem tin tức của ngươi đó."
"Cái cô bé kia à, gọi là nhỉ?"
Lục Dương nhớ lại bộ dạng của nữ tử, lớn lên cũng không tệ, cũng phải tám chín mười điểm, bất quá hình như hắn quên mất tên rồi.
"Chu Đình Đình, thu ngân ở quán nét, Lục ca, ngươi thật là..." Đinh Siêu không biết nói gì cho phải, muội tử xinh đẹp như vậy, vậy mà Lục Dương lại quên tên người ta, nếu đổi thành là hắn, không những viết ở trên tay mà còn học thuộc một trăm lần rồi.
"Lại có nữ nhân vừa ý Lục Dương rồi hả?"
Lưu Lỗi tỏ ra hứng thú, hỏi.
Lý Minh Bác cũng có chút hâm mộ, ở phòng bọn hắn, Lục Dương rất được phái nữ hoan nghênh, làm cho những người cùng phòng như hắn cùng Đinh Siêu như là nhân vật phụ.
Điêu Sinh thở dài, nói ra: "Đúng vậy, đang tiếc hoa rời có ý, nước chảy vô tình, Lục Dương đem người ta đến tên cũng quên rồi, nếu việc này mà để cho muội tử biết, khẳng định sẽ rất đau lòng a."