Chương 220: Kịch Bản Thông Qua (1)
Mang theo túi khoai lang quay về trường học.
Lục Dương tính tới gặp lão bản siêu thị bên kia một chuyến.
Dù sao việc mở siêu thị hắn cũng chỉ là một người bình thường, nên tìm người biết mà thỉnh giáo vài điều.
Lão bản siêu thị khẳng định là một người đã từng trải, đối với việc này khẳng định sẽ có rất nhiều kinh nghiệm, với lại siêu thị của hắn cũng mở tại gần chung cư 'Hoa Đình', khoảnh cách từ siêu thị lão bản tới đó rất xa, cũng không có mối quan hệ cạnh tranh gì.
Đi vào siêu thị.
Lục Dương nhìn thấy lão bản vẫn còn nhìn máy tính chằm chằm.
"Vẫn còn xem cổ phiếu à?"
Lục Dương cười nói.
Nhìn thấy Lục Dương đi đến, lão bản vội vàng đứng dậy, nói ra: "Hôm nay thị trường cổ phiếu không tệ, đều có 4 mã tăng giá, nên tôi tìm hiểu một chút, mà cậu tới đây muốn mua gì?"
Lão bản còn tưởng Lục Dương tới đây mua gì.
"Không phải mua đồ, hôm nay tôi tới đây để thỉnh giáo kinh nghiệm a." Vừa nói chuyện, Lục Dương vừa đem khoai làng đặt ở trên quầy, nói ra: "Ăn thử đi."
"Cậu đào đâu ra nhiều sợi khoai lang vậy."
Lão bản siêu thị cầm lấy một miếng lên nếm thử, ăn vào, mùi vị cũng không tệ.
"Một trưởng bối làm đấy."
Lục Dương hồi đáp.
"Nhìn qua cũng biết no được làm bằng tay, tôi lúc còn trẻ, lão nhân trong nhà đều ưa thích làm món này, đáng tiếc, bây giờ cũng không có nhiều người làm nữa."
Lão bản cảm thán một câu.
Bởi vì Lục Dương nói là trưởng bối làm, nên lão bản cũng không có ăn thêm, Lục Dương tính chia cho hắn một nửa, lão cũng khoát tay từ chối, chỉ nói huyết áp cao, không thể ăn thứ này nhiều.
Nhìn màn hình máy tính, lão bản siêu thị cười nói: "Lục Dương, cậu biết tháng này tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?"
Lục Dương có chút tò mò hỏi.
"Tôi nghe lời của cậu, lúc đó mua một tí cổ phiếu công ty sản xuất vàng, tính đến bây giờ, tổng cộng tôi đã lời hơi hai vạn, nếu không phải tôi mua quá ít, thì còn có thể lời thêm nữa, cái này so với mở siêu thị còn thoải mái hơn ."
Nói đến cổ phiếu, lão bản tỏ ra hào hứng.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Ông đừng có lấy tâm tư như vậy đầu tư cổ phiếu, cổ phiếu có lên có xuống, lần nay may mắn nắm chắt cơ hội, có thể kiếm được ít tiền, nhưng nhất định không thể tham, giống như sòng bạc không sợ ngươi thắng, chỉ sợ ngươi không đi đánh bạc, ông cũng có mà quá tham ."
"Hiểu rõ, hiễu rõ."
Lão bản đối với lời nói của Lục Dương rất tin tưởng.
Không nóng không vội, kiếm tiền mà còn có thể bình tĩnh đến như vậy.
Ông mới lời hơn hai vạn đã mừng rồi, nhìn Lục Dượng khẳng định còn lời hơn ông nữa mà vẫn bình tĩnh như vậy, ông cũng biết rõ, Lục Dương bên vườn khởi nghiệp có mở một cái công ty, khẳng định là người rất có tiền.
"Đúng rồi, cậu vừa mới nói gì vậy?"
Tán nhảm một chút, lão bản quên luôn việc Lục Dương tới đây làm gì.
"Là thế này..."
Lục Dương đem việc mình muốn mở siêu thị nói ra một lần.
Bản thân mình có một bà con xa, muốn ở một cái siêu thị ở chung cư 'Hoa Đình' cửa bắc để kinh doanh, hỏi ông cần phải làm gì?
"Cửa bắc bên kia ta cũng biết rõ, dòng người qua lại cũng không nhiều lắm, nếu mở thì phải mở cửa Đông chứ."
Nhà lão bản siêu thị cũng ở phụ cận, biết rõ tình huống bên cửa bắc là như thế nào, bên kia thì ít người, cửa đông của chung cư 'Hoa Đình' vừa tiếp giáp với Tây Môn cùng trường học, dòng người do với bên kia còn nhiều hơn mấy lần.
Lục Dương cười nói: "Không có biện pháp a, cửa hàng dù sao cũng đã mua rồi, cũng không thể lấy cửa hàng ra mà ở đi, hơn nữa, ta cũng không có ý định kiếm tiền, coi như giúp đỡ thân thích một chút cũng được."
Lão bản siêu thị tiết hận sao mình không có một vị trí trong lòng tốt của Lục Dương, sau đó ông cũng không giấu giếm, đem kinh nghiệm của mình nói ra.
Đầu tiên là phải kiếm được giấy chứng nhận.
Cái này nếu mà không có thì không thể mở siêu thị được.
Việc này cũng tương đối phiền toái, cái gì mà kê khai với đóng thuế đất, giấy phép buôn bán, chứng chỉ hành nghề, còn có giấy vệ sinh an toàn thực phẩm, hoặc là giấy phép lưu hành thực phẩm, siêu thị cũng không thể không có thuốc lá, nên còn cần phải giấy phép kinh doanh thuốc lá.
Biết rõ cần những giấy tờ gì, thì việc này dễ làm rồi, Lục Dương định dùng tiền mở đường, dù sao tiêu ít tiền được, miễn nhanh là được.
Thứ hai chính là kệ đựng đồ, mã vạch thanh toán, lão bản siêu thị lên điện thoại tìm tìm, rồi đưa cho Lục Dương điện thoại của mình ,nói ra: "Cửa hàng này do bạn tôi mở, tôi sẽ báo trước một tiếng, cậu muốn bao nhiêu cứ liên hệ hắn, nhất định sẽ được lấy giá ưu đãi."
"Vậy thì cảm ơn rồi."
Lục Dương cũng không khách khí, trực tiếp nhập lại số điện thoại.
Lão bản siêu thị còn nói thêm: "Còn mấy nhà cung cấp hàng hóa, ta cũng quen mấy nhà, đều là nhà cung cấp thực phẩm- hàng hóa lớn nhất Lục Thành, đến lúc đó cậu xem một chút, nếu chọn cửa hàng nào bọn họ cũng sẽ giúp vận chuyển hàng hóa đến tận siêu thị."
Lão bản siêu thị lại lấy ra mấy tấm danh thiếp.
Lục Dương dùng di động chụp ảnh lại, đem những danh thiếp này nhớ kỹ, hắn còn hỏi.
"Có cần mua tủ lạnh nhỏ không?"
Trong siêu thị khẳng định phải có đồ uống, mặc kệ mùa gì đi nữa, tủ lạnh cũng không thể thiếu được.
Lão bản cười haha, trả lời: "Cái này cũng không cần phải mua, chỉ cần cậu mở siêu thị, những thứ này không thể thiếu được, chỉ cần cậu sử dụng đồ uống của bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ tặng cậu tủ lạnh miễn phí sử dụng, hơn nữa trên tủ lạnh cũng có quảng cáo, coi như cậu quảng cáo miễn phí cho hãng của bọn họ rồi."
"Khó trách..."
Lục Dương nhớ lại thời điểm mình mua hàng trong siêu thị, phát hiện trên những chiếc tủ lạnh, đều dán đầy poster của COCA, PESSI, lại nhìn một chút tủ lạnh ở đây, cũng giống như vậy, trước kia còn không biết tủ lạnh còn có môn đạo, bây giờ mới biết.
Cái này không phải gọi là người trong nghề sao biết được cách làm trong nghề sao.
Nếu không phải hắn quen lão bản siêu thị này, chỉ sợ lúc mở siêu thị, phải chạy lui chạy tới mấy chục vòng mới xong.
Cái này không phải nói nhiều bằng hữu có thêm nhiều con đường sao.
Lại hàn huyên với lão bản một chập, Lục Dương mua một hộp cà phê hòa tan xong mới rời đi, quay về công ty.
Về phần mua cà phê, cũng không phải hắn uống mà tặng cho Lữ Tiểu Vũ.
Vốn Lục Dương đã tặng nàng một máy pha cà phê, nhưng không biết Lữ Tiểu Vũ chê nó phiền toái hay sao, vậy mà đem về tặng cho mẹ nàng dùng, sau đó lại quay về với cà phê gói.
Cái căn bệnh này, Lục Dương không còn cách nào chữa nổi rồi, nên hắn liền buông tha luôn, dứt khoát chiều theo ý nàng.
Trong văn phòng.
Lữ Tiểu Vũ mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lục Dương.
"Ngươi vì sao lại mua cà phê cho ta."
"Ta thấy ngươi trong khoảng thời gian này có chút cực khổ, nên muốn tặng ngươi hộp cà phê, không được sao?"
"Có gì đó sai sai, ngươi khẳng định có chuyện gì khác phải không?"
Lữ Tiểu Vũ thoáng phân tích qua, cảm thấy 'Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo'(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gián trá thì cũng là chuyện trộm cắp), Lục Dương nhất định có sự tình gì.
"Được rồi, được rồi, ta có một chút việc cần ngươi giúp, ta muốn hỏi một chút, có phải lão sư đều có danh ngạch trong trường tiểu học phải không." Lục Dương đi thẳng vào vấn đề.
Không sai, hắn chính là đánh chủ ý đến danh ngạch của Lữ Tiểu Vũ..Không đúng, là của cha mẹ Lữ Tiểu Vũ.
Chuyện này nếu nhờ Hoàng Tiêu cũng được, nhưng mà không cần phải làm vậy, dù sao nhờ cậy Hoàng Tiêu hỗ trợ cũng phải nợ nhân tình, những Lữ Tiểu Vũ thì khác, nàng là người một nhà với mình mà.
"Ngươi cần cái này để làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, bất khả tư nghị hỏi.
"Ta có quen một tiểu hài tử, cần một cái danh ngạch để nhập học, năm nay mới lên lớp 1..."
Lục Dương giả thích.
"Không..không phải là con riêng của ngươi chứ."
Có trời mới biết vì sao Lữ Tiểu Vũ lại nghĩ điên đến như vậy.