Chương 222: Giấy Khen
Cái gi?
Ta phạm tội, ta phạm tội gì?
Lục Dương lắc đầu, trọng sinh được nửa năm, hắn cảm giác bản tâm của mình vẫn luôn rất chính nghĩa, ngoại trừ phương diện tình cảm thì hơi rắc rối một chút, mặc khác thì không còn tật xấu gì, thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, giúp đỡ người già, hiếu thuận với cha mẹ, đều là việc hợp pháp, cũng không làm ra việc gì trái pháp luật cả.
"Lục ca, là thế này, vừa rồi phụ đạo viên cùng hai người cảnh sát có để phòng chúng ta, hỏi thăm tình huống của ngươi, ta nói ngươi không có ở đây, nên khả năng bọn họ hiện có lẽ đang đi tìm ngươi rồi."
Đinh Siêu cũng không biết Lục Dương ở đâu cả.
"Nếu ngươi có phạm tội gì, thì tranh thủ thời gian đào thoát đi, hiện tại vẫn còn kịp mua vé máy bay mà sang nước ngoài."
"Cút cút."
Lục Dương mắng hắn một câu.
Nghe được Đinh Siêu nói vậy, trong lòng Lục Dương có chút suy đoán, đoán chừng là do vụ việc nhà ga hồi trước tết đi, lúc ấy bản thân mình vội vàng lên tàu hỏa, nên lặng lẽ mang theo Từ Thi rời đi trước.
"Không có việc gì đâu, các ngươi không cần phải lo lắng, ta cúp máy đây."
Giải thích vài câu, Lục Dương cúp điện thoại.
Trong phòng 504.
Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đang khẩn trương nhìn Đinh Siêu, thấy hắn cúp máy, Lưu Lỗi vội vàng đi tới hỏi:" Lục Dương nói sao?, tình huống là thế nào vậy?"
"Hắn không nói gì, chỉ nói chúng ta đừng có lo lắng."
Đinh Siêu hồi đáp.
Lý Minh Bác nhẹ nhàng thở ra.
"Ta đã nói không có chuyện gì rồi, ngươi lại vội vàng hấp tấp như vậy."
--
Bởi vì sự kiện Lục Dương bị cảnh sát tìm kiếm.
Đã khiến không ít sinh viên khoa máy tính hiểu lầm, có người cảm thấy Lục Dương có phải phạm tội gì không, còn có người ác ý đồn đoán, Lục Dương nhiều tiện như vậy, có phải làm việc gì trái pháp luật mới có số tiền đó.
Ở đối điện ký túc xá.
Hai tên nam sinh đang bàn tán với nhau.
Trương Đạo đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, nhịn không nổi nữa, mắng một câu: "Đừng có suy đoán tầm bậy nữa, tiền của Lục Dương là do hắn tự tay kiếm được."
"Đạo tiên, làm sao ngươi biết."
"Đúng vậy, vừa rồi ngươi không thấy, cảnh sát đi tới tìm hắn sao?"
Trương Đạo hừ một tiếng, nói: "Bởi vì các ngươi không biết, Lục Dương là một tác giả nổi tiếng, ta vẫn luôn theo hắn học viết tiểu thuyết đây này, trước đó không phải ngươi mới đọc
"Ngươi không phải đang nói giỡn chữ."
"Đạo tiên, thật hay giả vậy,
Hai người bạn cùng phòng tỏ ra khiếp sợ không thôi.
"Không tin thì ngươi đi hỏi lớp trưởng Trần Thu Nguyệt sẽ biết, với lại tận mắt ta thấy, tài khoản đăng truyện của hắn."
Nghe nói như vậy, hai người bọn họ liền tin tưởng, trong lòng còn có chút rung động, không nghĩ đến bên người mình lại có một tác giả đại thần,
cảm giác này cũng quá kỳ diệu rồi.
Đại thần tác giả, tiền nhuận bút một tháng cũng hơn mười vạn, khó trách Lục Dương lại giàu như vậy.
---
Vườn khởi nghiệp.
Sau khi nhận được điện thoại của Kiều Khải Minh, Lục Dương đi xuống lầu, ở phía trước vườn khởi nghiệp đợi, một lúc sau, hắn thây được Kiều Khải Minh cùng hai trung niên mang đồng phục cảnh sát đi tới.
"Lục Dương..."
Trên mặt Kiều Khải Minh nở nụ cười, rõ ràng hắn đã biết chuyện gì rồi.
Lục Dương đi tới.
Kiều Khải Minh liền hướng hai người giới thiệu: "Đây là sinh viên của ta, Lục Dương, cũng là người hai người tìm kiếm."
"Xin chào, em là Lục Dương."
Lục Dương cười cười.
Một cảnh sát trong đó đi tới, nắm tay nói ra: "Bạn học Lục Dương, chúng tôi tới đây lần này, là muốn cảm tạ bạn học một phen."
Một người khác từ trong cặp da lấy ra một tờ giấy chứng nhận cùng một tờ chi phiếu, nói: "Đây là giấy chứng nhận 'Thấy Việc Nghĩa Hăng Hái Làm', còn đây là năm nghìn tệ tiền thưởng, mời cậu nhận lấy."
"Cảm ơn."
Lục Dương cũng không khách khí, đem giấy chứng nhận cùng chi phiếu thu vào.
Đây là vinh dự a.
Không có gì phải từ chối cả.
"Kỳ thật cũng không có việc gì, đụng phải chuyện như thế, bất kỳ công dân nào đều sẵn sằng đứng ra giúp đỡ, ngày đó vì sợ trễ tàu, nên em phải rời đi sớm."
"Bạn học Lục Dương, tình huống chúng tôi cũng biết, cũng quan sát lại một lần, cậu không cần phải khiêm tốn, nếu như không phải cậu thông báo, còn giải cứu được con tin, chúng tôi sẽ không nhẹ nhõm bắt được người kia rồi. Qua thẩm vấn, chúng tôi phá hủy được một đường dây buôn bán trẻ em, tổng cộng giải cứu được bảy đứa trẻ, hiện tại đang đựa bọn họ về đoàn tự với nha đình."
Bảy người..
Lục Dương hít một hơi.
Đây chính là bảy cái gia đình, may mắn lúc đó tiểu cô nương ấy thông minh, biết dùng biện pháp nhờ hắn giúp đỡ, nếu không thì bảy gia đình phải mất đi đứa con của mình rồi.
Những con người này, tốt nhất là nên xử bán.
"Bạn học Lục Dương, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, nếu lần sau có đài truyền hình phỏng vấn, hy vọng cậu có thể phối hợp tuyên truyền một phen."
"Được, chuyện này không thành vấn đề."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Tuyên truyền chính nghĩa, phát huy năng lượng tích cực, việc này cũng là một việc tốt.
Tiễn hai vị cảnh sát ra ngoài, nhìn hai người lên xe rời đi, Kiều Khải Minh lúc này mới cảm thán nói ra: "Lục Dương, không nghĩ tới em còn làm được một chuyện tốt như vậy."
"Chuyện nhỏ mà thầy, nếu thầy gặp được, cũng sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn đâu, em chỉ học theo thầy mà thôi."
Lục Dương bình thản trả lời.
"Thầy cũng không có giác ngộ cao như vậy, nếu gặp được chuyện này, thầy cũng chỉ biết vụng trộm báo cảnh sát mà thôi, còn nói thầy rượt theo tên bắt cóc có dao, thầy cũng không dám..."
Kiều Khải Minh thản nhiên nói ra.
"Ài, không có biện pháp a, dù sao ta cũng có gia đình, còn có con nhỏ, nếu không may ăn phải hai dao, vậy thì gia đình của ta cũng xong rồi."
Lục Dương nghĩ đến bố của Đậu Đậu.
Hắn cũng nhẹ gật đầu: "Như vậy cũng tốt rồi ạ."
"Bất quá đạo viên, thầy còn phải giúp em giải thích một chút, bởi vì lúc nãy thầy dẫn hai người kia đi tìm em, nên hiện tại không ít người đang đồn thổi, Đinh Siêu còn gọi nói em trốn sang nước ngoài đi."
Lục Dương trêu ghẹo nói ra.
Kiều Khải Minh có chút buồn cười.
"Được, đợi lát nữa thầy sẽ giải thích giùm em."
Kiều Khải Minh rời đi rất vui vẻ, Lục Dương nhận được giấy khen tỉnh, không chỉ là vinh dự của cá nhân hắn, mà còn là vinh dự của trường học.