Chương 237: Là Bạn Gái Sao (2)
Nàng cũng vừa hỏi Bạch Thinh nên biết chuyện xảy ra ở bên kia.
Những người khác chưa chú ý tới điểm này, chỉ có Lý Nhu phát hiện.
"Đúng vậy."
Bạch Thịnh cũng gật đầu: "Thiếu chút nữa quên mất chuyện này, Giai Giai gọi nói cho phụ đạo viên biết một tiếng đi, dù sao cũng nhiều người thấy được, đừng để ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, đến lúc đó lại không dám ra khỏi phòng."
Tay Tống Giai đang cầm điện thoại rung lên, nàng vội vàng gọi cho phụ đạo viên của mình.
---
Bên này.
Từ bện viên đi ra, Lục Dương cũng trở về trường học, đi tới trước quán ăn ăn một bữa, dù sao trưa nay bận như vậy, bụng cũng có chút đói rồi, mấu chốt nhất là nha đầu Lâm Viện Viện kia, mua đồ ăn cũng không mua cho hắn.
Ăn xong, Lục Dương mới trở lại công ty.
Tiếp tục hoàn thành kịch bản phim điện ảnh.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Lục Dương đã viết được một vạn chữ, cộng thêm năm nghìn chữ lúc trước, tổng cộng đã có một vạn năm nghìn chữ rồi, bất quá, chừng đó mới đủ một nửa nội dung cốt truyện của kịch bản.
Nếu như vậy, tính toán một lúc, thì toàn bộ kịch bản phải cần khoản ba vạn chữ rồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Lục Dương nói một câu.
Cửa phòng làm việc mở ra, Lữ Tiểu Vũ cầm lấy một tập hồ sơ đi vào.
"Chuyện gì?"
Lục Dương ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Lữ Tiểu Vũ đem túi văn kiện đặt trên bàn làm việc của Lục Dương, rồi lại liếc qua màn hình của hắn, sau đó mới lên tiếng: "Lão bản, giấy tờ chứng nhận siêu thị của ngươi, ta đã làm xong rồi."
"A, nhanh như vậy sao?"
Lục Dương mở túi văn kiện ra nhìn nhìn, giấy tờ cần mở siêu thị đều ở bên trong, hắn cười cười: "Vậy phải cảm ơn giám đốc Tiểu Vũ rồi."
"Không cần khách khí."
Lữ Tiểu Vũ trả lời một câu, nàng do dự một chút, như muốn nói gì.
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Lục Dương đem giấy tờ cất lại.
Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Chủ tịch, chúng ta đừng có mà phân tâm nữa được không, mở một siêu thị thì có thể làm gì? Nền tảng CC của chúng ta mà làm xong, so với nghìn cái siêu thị thì còn mạnh hơn."
Lữ Tiểu Vũ cảm thấy Lục Dương làm việc không quá chuyên tâm rồi, vì sao lại đem thời gian quý giá của mình hết mở quần áo đến mở siêu thị, toàn mấy thứ không có tác dụng, coi như là viết kịch bản, cũng có thể kiếm được nhiều hơn mấy thứ kia.
"Đồng chí Lữ Tiểu Vũ, đây là thú vui sinh hoạt, đồng chí không hiểu đâu."
Lục Dương không giải thích gì.
"Ngươi nói giống như ngươi trải qua nhiều lắm, ta nhờ không lầm, ngươi còn thua ta một tuổi đấy." Lữ Tiểu Vũ nhếch miệng, khó chịu nói ra.
Lục Dương vui vẻ.
"Đúng vậy a, Tiểu Vũ tỷ tỷ, vất vả cho tỷ rồi."
"Đúng là đồ da mặt dày."
Lữ Tiểu Vũ triệt để câm nín, nàng nhìn Lục Dương, một chút phong thái chủ tịch cũng không có, nàng bất đắc dĩ, nói ra:"Đúng rồi, danh ngạch tiểu học ta đã hỏi cha ta rồi, ông ấy nói không có vấn đề, đến lúc đó thích trường tiểu học nào cũng có thể báo danh."
"Trâu!."
Lục Dương duỗi ngón tay cái ra, hắn nắm lấy bả vai Lữ Tiêu Vũ nói: "Giám đốc Lữ vất vả rồi, tháng này, ca phê của ngươi ta đãi."
Dù sao Lữ Tiểu Vũ cũng chỉ uống cà phê gói, rất rẻ đấy.
Lữ Tiểu Vũ thì tỏ ra cao hứng, nàng lại nói một số vần đề về công ty rồi mới rời đi.
Nhưng ngày này.
Công ty đã nhận hồ sơ không ít người, hẹn thứ hai tuần sau đi phỏng vấn, Lữ Tiểu Vũ còn thông báo thời gian cho Lục Dương biết, nói hắn đừng đến lúc đó lại bỏ gánh giữa chợ.
Dù sao công ty cũng lớn như vậy, nhưng Lữ Tiểu Vũ vẫn không giao cho phòng nhân sự đi làm, ít nhất là ở cửa ải này, nàng phải nhìn chằm chằm vào đã.
Lữ Tiểu Vũ rời đi.
Lục Dương lại kiểm tra một chút kịch bản, hắn cũng không tiếp tục viết tiếp, dù sao cũng gõ một vạn chữ rồi, không sai biệt lắm đã đến cực hạn của hắn, nếu như cưỡng ép làm tiết, chỉ sợ chất lượng sẽ có chỗ hạ thấp, Lục Dương không hy vọng chuyện này xuất hiện.
Cái kịch bản đầu tiên của mình, nhất định phải bạo hỏa, doanh thu phòng vé phải vượt quá hai trăm triệu, nếu không, uổng công trọng sinh rồi.
Siêu thị bên kia cũng nên đẩy nhanh tiến độ một chút, nói một tuần có thể xong, thì Lục Dương cũng không muốn chậm chạp.
Giấy tờ đã đầy đủ.
Kệ tủ, vật dùng cũng xong.
Chỉ còn vấn đề hàng hóa mà thôi.
Việc này thì đơn giản.
Lục Dương điện thoại cho nhà cung cấp, nói ra số lượng hàng hóa mình yêu cầu, vị dụ như sữa bò, sữa cô gái hà làn..., giá tiện bọn họ cũng hết sức ưu đãi cho Lục Dương, hơn nữa còn đảm bảo chất lượng, còn bên nhà phân phối COCA, người ta còn tặng cho Lục Dương một cái tủ lạnh.
Về phần thức ăn như thịt, rau, củ quả, Lục Dương hiện tại không nhập, dù sao chỗ hắn lưu lượng người qua lại cũng ít, cũng không thích hợp kinh doanh mấy thứ này.
Lại ngoại năm sáu cửa hàng phân phối khác một lần, Lục Dương mới hoàn thành nhóm hàng hóa của mình, hơn nữa còn hẹn bọn họ giao hàng vào thứ hai.
Làm xong những thứ này.
Đã đến sáu giờ chiều rồi.
Lục Dương mở ra cửa sổ, nhìn bên ngoài, phát hiện đám người Hà Nghệ vẫn còn đang bận rộn làm việc. Lục Dương nhìn giờ, đáng lẽ lúc này bọn họ đã tan cả rồi, nhưng vì muốn kiếm thêm tiền, vì vậy trên cơ bản mỗi ngày đều về trễ.
Cái gì là cắt máu gà hay chia bánh ngọt cũng đều là giả dối, sau cùng chỉ có đánh động nhâm tâm mới là chân lý.
Đang nghĩ ngợi tối nay ở đâu, ở chung cư hay là ký túc xá, thì điện thoại Lục Dương vang lên, nhìn số máy, là của Từ Thi gọi tới, nha đầu này rất ít khi gọi điện cho hắn, bình thường nếu có chuyện gì, nàng đều nhắn tin ở trên QQ.
"Có chuyện gì sao, Từ Thi?"
Lục Dương nhận điện thoại, trả lời.
Nghe được giọng nói của Lục Dương, Từ Thi ở bên kia hơi dừng một chút, sau đó nàng nói ra: "Ta vẽ xong chap đầu tiên rồi, kịch bản của ngươi đưa ta có chút không đủ dùng."
Hóa ra là nguyên nhân này.
Lục Dương nhìn ngày, có chút giật mình: "Sao lại nhanh như vậy, không phải ngươi lại thức đêm làm việc chứ."
Hắn mới đưa kịch bản manga cho Từ Thi, cũng chỉ qua hai ngày mà thôi, không nghĩ tới Từ Thi lại vẽ xong chap đầu tiên nhanh như vậy, đây là tốc độ kiểu gì?
Đám người Hà Nghệ làm cùng nhau nhưng cũng không nhanh như vậy.
"Không có.. không có.. Ta chỉ vẽ một tí trong giờ học thôi."
Từ Thi khẩn trương nói.
"Ta đang ở vườn khởi nghiệp, ngươi tới đây một chuyến, để ta xem, đôi mắt của ngươi đỏ không, với lại đem theo manga, nếu được, ta sẽ đăng nó lên trên mạng."
Lục Dương nói vào trong điện thoại.
"Vườn khởi nghiệp sao?"
Từ Thi xác định lại vị trí.
"Ừ, tòa nhà A, ta ở ngoài đợi ngươi.
"Được, chờ ta một tí."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dương đi ra khỏi văn phòng.
Hà Nghệ nhìn thấy, cười nói: "Lão bản, tan làm à."
"Không phải, đi đón người."
Lục Dương cười nói.
"Không phải bạn gái lão bản đấy chứ." Hà Nghệ chớp mắt hỏi.
Lục Dương cười cười, không trả lời.
Từ Thi có tính là bạn gái không? Vấn đề này tốt nhất không nên trả lời, nàng đáng yêu như vậy, nếu như không cùng mình ở một chỗ nhất định sẽ bị sỉ nhục, nên Lục Dương quyết định mình phải giúp nàng a.
Từ thang máy đi xuống.
Lục Dương đi ra ngoài, đi tới ven đường, đợi một lát, liền nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đầu hai bím tóc đi tới.
"Ở đây..."
Lục Dương hướng về phía Từ Thi vẫy tay.