Chương 238: Bút Danh Của Từ Thi (1)
Từ Thi chạy vội tới, hai bím tóc trên đầu nàng vung qua vung lại.
Đây mới là bộ dạng của sinh viên nên có a.
Trong lòng Lục Dương vô cùng cảm thán, nhớ lại bộ dạng Từ Thi lúc khai giảng, đến bây giờ, giống như hai người khác nhau vậy.
"Chạy nhanh như vậy làm gì, nếu ngã thì sao?"
Lục Dương cười cười.
"Không đâu."
Từ Thi cũng cười lại.
Nàng hiếu kỳ nhìn tòa nhà trong vườn khởi nghiệp, Từ Thi cũng biết Lục Dương mở công ty ở trong đó, nhưng không biết bên trong thế nào.
"Đi thôi, để ta dẫn ngươi vào công ty thăm quan, hiện tại nhân viên vẫn còn làm việc đấy."
Lục Dương nắm lấy tay nàng.
Khuôn mặt Từ Thi ửng đỏ, thấp giọng nói: "Có được không đó, ta sợ quấy rầy bọn họ làm việc."
"Bạn học Từ Thi, ngươi bây giờ cũng giống như nhân viên của ta rồi, biết không? Bọn họ cũng là đồng nghiệp của ngươi, có gì đâu mà sợ quấy rầy, à nè, kêu một tiếng chủ tịch coi."
"Chủ...chủ tịch..."
Từ Thi ngượng ngùng nói.
Lục Dương nhịn không được nhéo nhéo bàn tay của nàng.
Đây là tiếng kêu chủ tịch sao?
Sao mà quyến rũ đến như vậy...
Lục Dương nén lại tâm trạng của mình, sau đó hắn dẫn Từ Thi đi vào thang máy, ấn lên tầng bảy, bước vào, Từ Thi giống như một đứa trẻ nhỏ, nhìn xung quanh đánh giá, đến cửa vào công ty, nàng có chút khẩn trương nói với Lục Dương.
"Buông tay ta ra."
Biết rõ nàng hay ngại, nên Lục Dương buông lỏng tay ra, vừa đúng lúc này Lữ Tiểu Vũ bước ra ngoài, nhìn thấy Từ Thi cùng Lục Dương một chỗ, nàng trợn mắt, trong lòng âm thầm mắng một câu, hoa tâm đại sắc lang.
"Lữ Tiểu Vũ, ngươi tới đây."
Lục Dương hướng về phía nàng kêu một tiếng.
Lữ Tiểu Vũ bất ngờ, chẳng lẽ Lục Dương nghe được mình mắng hắn ở trong lòng sao.
Đây không phải là tha tâm thông mà mình cùng Lữ Tiểu Bạch khi trước đi xem phim coi được sao, chẳng lẽ Lục Dương cũng có kỹ năng này.
Nhìn Lữ Tiểu Vũ đang đứng đằng kia ngẩn người, Lục Dương có chút mất mặt.
Hắn còn gọi thêm một tiếng: "Lữ Tiểu Vũ, ngươi không nghe ta gọi sao?"
"Nghe rồi, nghe rồi, ngươi kêu ta làm gì, còn cô gái này là ai?"
Lữ Tiểu Vũ ôm một tập hồ sơ, đi đến trước cửa nhìn nhìn, ánh mắt cũng đánh giá Từ Thi vài lân.
Đám người Hà Nghệ tuy rằng vẫn đang làm việc, nhưng cũng lặng lẽ hướng về cửa nhìn nhìn, bọn họ còn nhỏ giọng thâm thì với nhau, điều này làm cho Từ Thi càng thêm khẩn trương không thôi.
Nàng nắm chặt hai tay vào góc áo của mình.
Nếu không phải Lục Dương còn ở bên cạnh, thì nàng đã nghĩ đến phương án chạy trốn a.
Lục Dương nhìn Từ Thi, nói: "Giới thiệu với ngươi, đây là Lữ Tiểu vũ, tốt nghiệp đại học Tsunghia, cái người mà ngươi hay nói chuyện, cũng là nhờ nàng giới thiệu đấy."
Rồi hướng đến Lữ Tiểu Vũ, nói ra: "Đây là Từ Thi, chính là sinh viên lần trước ta kể với ngươi."
Ánh mắt Lữ Tiểu Vũ sáng lên, nàng nắm lấy tay Từ Thi, nói ra: "Ngươi chính là Tư Thi a, ta đã nghe Đường tỷ nói qua về ngươi, không nghĩ tới ngươi lại là một cô nương xinh đẹp như vậy."
"Chào học tỷ."
Từ Thi bình tĩnh kêu một tiếng học tỷ, nhưng trong lòng nàng ngạc nhiên không thôi.
Nhìn Lữ Tiểu Vũ cũng gần bằng tuổi mình, mà nàng thật sự tốt nghiệp đại học rồi sao? Hơn nữa nàng còn làm ở trong công ty của Lục Dương, quan hệ của nàng với Lục Dương là gì?
"Vào đi."
Dẫn Từ Thi đi vào công ty, Lục Dương nhìn nhân viên đang làm việc, hắn giới thiệu: "Vị này chính là bạn học của tôi, tên là Từ Thi, nàng vẽ manga rất tốt, hiện đang phụ trách một quyển manga khác của công ty, về sau mọi người có thể trao đổi với nhau nhiều hơn."
"Xin chào Từ Thi, chị là Hà Nghệ."
"Chị là Diệp Đồng.
"Chị là Bạch Phượng."
Giang Bạch cùng Trần Dư cũng đứng lên giới thiệu, sau đó bọn hắn lại tò mò nhìn Từ Thi, cảm giác tiểu cô nương này rất thanh tú, giống như nhân vật truyện tranh vậy.
Từ Thi cũng không trả lời được nhiều người như vậy, vất vả một hồi mới chào hỏi xong.
"Được rồi, đi vào phòng của ta nói chuyện."
Lục Dương nói ra.
Rồi hướng đám người Trần Dư dặn dò: "Không có chuyện gì thì các ngươi tan làm sớm một chút đi."
Đi vào văn phòng làm việc Lục Dương.
Chỉ còn lại ba ngươi, Từ Thi một lần nữa lấy lại sức sống.
Lục Dương bảo các nàng ngồi ghế sô pha, sau đó nói: "Từ Thi, đem truyện tranh ngươi vẽ lấy ra, ta nói giám đốc Lữ nhìn một chút."
Từ Thi nghe vậy, vội vàng lấy balo đang đeo lệch trên vai xuống, từ trong đó lấy ra một trồng giấy, Lục Dương nhận lấy nhìn nhìn, sau đó nhẹ gật đầu, lại giao cho Lữ Tiểu Vũ.
Từ Thi vẽ cũng không tệ lắm, nhân vật chính thì có chút giống mình, Lục Dương nhìn xong chap đầu tiên cũng tương đối hài lòng.
Đây cũng là lần đầu Từ Thi vẽ manga, nhưng nhờ nghiêm túc xem qua tiểu thuyết, hơn nữa còn dựa vào kịch bản Lục Dương viết cho, nên cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng cũng không ảnh hướng đến.
Chủ yếu là do nàng vẽ không tệ, nhân vật chính vẽ rất đẹp, nhìn qua đã làm người đọc cảm thấy thoải mái.
Lữ Tiểu Vũ cũng nhìn.
Sau đó nàng lấy ánh mắt quái dị nhìn Lục Dương.
"Chủ tịch, ta cảm giác, sao nhân vật chính này có chút quen thuộc vậy?"
"Vậy à, ta cũng cảm thấy thế."
Lục Dương cười nói.
Lữ Tiểu Vũ trừng mắt, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống dưới, tuy rằng nhân vật đầu tiên có chút trùng hợp, nhưng một bộ truyện lại có hai nhân vật trùng hợp thì nhất định trong đó có quỷ, Lữ Tiểu Vũ lại nhìn Từ Thi ở bên cạnh mình.
Giống thế nhỉ?
Trong lòng Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ.
"Thế nào?"
Lục Dương hỏi.
Lữ Tiểu Vũ đem tập giấy thu lại, nói ra: "Ta cảm thấy cũng được, nếu có thể khiến nhiều người chú ý đến, nhất định sẽ bạo hỏa, bất quá, ngươi đem mình tạo hình thành nhân vật chính, thật không sợ người khác gặp được đánh cho một trận sao?"
"Ngươi không nói, ta không nói, ai biết đây là ta đâu?"
Lục Dương hoàn toàn không lo lắng.
Manga mà thôi.
Có chút giống giống cũng là chuyện bình thường, hơn nữa còn phải người quen mới phát hiện được, nếu không cũng không nhìn ra điều gì.
Bản thân manga cũng chỉ là một cái vòng nhỏ luẩn quẩn, Lục Dương không lo lắng có người sẽ nhận ra hắn chỉ qua một bộ manga.
"Ngươi cảm thấy được thì bắt đầu quét hình tải lên đi, cuốn này sẽ trở thành tác phẩm vương bài của nền tảng chúng ta, nên hãy đề cử cho nó, mặt khác, liên hệ với tác giả, nhờ ngươi ta có thể giúp đỡ quảng cáo một chút được không, ở trong tiểu thuyết thông báo đã có tác phẩm manga, có lẽ sẽ giúp chung ta thu hút không ít người đọc tới xem."
Lục Dương cũng không phải đang nói quá, bởi vì quyển tiểu thuyết này vô cùng mạnh mẽ.
Quyển sách này cũng rất nhiều người đọc, cũng phải có hơn mấy triệu người, dù sao Đinh Siêu cũng Lưu Lỗi cùng từng đọc qua, Đạo tiên thì không cần phải nói, kể cả những độc giả ở trong nhóm chát của hắn, cũng hay thường xuyên thảo luận về nột dung cốt truyện này.
Bảng xếp hạng qiandurebo sẽ không nói dối, nếu như đánh giá những bộ tiểu thuyết hai năm trở lại đây, thì Cực Phẩm Gia Đinh tuyệt đối sẽ nằm ở trong ba vị trí đầu, với lại một bộ tiểu thuyết người đọc như thế, cho dù chỉ có 1% số người từ tiểu thuyết qua đọc manga, cũng sẽ khiến cho nền tảng CC thêm mấy vạn người dùng rồi.
Kỳ thật đó chỉ là con số thấp nhất của Lục Dương đưa ra, nếu bên kia chịu chấp nhận quảng bá, con số này khả năng lớn hơn rất nhiều, đương nhiên, phải quảng bá rộng rãi, cho nhiều độc giả biết đến chuyện này.
"Được, để ta xem Trương Hoa đã về chưa, nếu chưa, ta sẽ nói hắn tăng ca làm việc."
Trương Hoa chính là nhân viên tuyển dụng đợt hai, công việc trước mặt là chuyển hình vẽ thành file điện tử, nói nôn na là đưa truyện tranh vẽ bằng tay lên trên mạng.
Lữ Tiểu Vũ cầm lấy bản vẽ đi ra.
Thấy nàng đã đi ra ngoài.