Chương 264: Rau Chân Vịt (1)
Ký túc xá nữ sinh khu bảy.
Trần Thu Nguyệt đang thu dọn đồ dùng cá nhân của mình để chuận bị đi ra ngoài, nàng mở túi sách của mình ra, đem một kiện bưu phẩm chưa mở ra thả vào trong.
"Thu Nguyệt, trễ như vậy rồi, ngươi còn đi đâu thế."
Hứa Dung Dung đang ăn khoai tây chiên, tò mò hỏi.
Từ Thi đang vẽ manga, nghe được thanh âm cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng không lên tiếng.
"Có chút việc gấp."
Thu nhập xong đồ đạc, Trần Thu Nguyệt đi đến bên cạnh Hứa Dung Dung, cầm vái miếng khoai tây chiên thả vào trong miệng.
Hứa Dung Dung cười nói: "Thu Nguyệt tỷ, buổi tối còn ăn nhiều như vậy, không sợ mập à."
"Sợ gì chứ, Lục Dương ưa thích con gái đẫy đà một chút."
Trần Thu Nguyệt không thèm để ý chút nào, nàng lau miệng mỏng, rồi cầm túi sách rời đi.
Nhìn Trần Thu Nguyệt ra ngoài, Hứa Dung Dung tự tin nói: "Ta khẳng định nàng đi với Lục Dương rồi."
Thẩm Yên cũng nói: "Đương nhiên rồi, nửa đêm rồi nàng còn đi đâu được nữa, khẳng định tới tổ ấm hai người bọn họ hú hí một trận a, thâm hâm mộ hai người bọn họ vì không cần phải ngủ giường phẳng.
Hứa Dung Dung liếc nàng một cái, đưa bịch khoai tây chiên tới, nói ra: "Vậy ngươi cũng làm vài miếng đi cho đẫy đà, không nghe Thu Nguyệt vừa nói sao? Lục Dương ưu thích con gái đầy thịt kìa."
Thẩm Yến lắc đầu: "Ngươi đừng có mà xạo, ta 'cao' như vậy, nếu lại lên cần, không phải thành quả khoai tây à, dù sao ta cũng không cao bằng các ngươi được."
Bên cạnh, Từ Thi nghe hai người nói chuyện, nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn qua dáng người gầy gò của mình, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
----
"Tần gia gia, buổi tối tốt lành."
Lục Dương đeo bọc sách xuống lầu, vừa vặn đụng phải lão Tần từ bên ngoài đi tới.
"Tiểu Dương à, đi đâu đấy."
Lão Tần cười nói.
"Đi ra ngoài có chút việc đấy mà, mà nè Tần gia gia, radio lần trước cháu sửa cho ông có vấn đề gì không?" Lục Dương cười hỏi.
Tần gia gia nói ra: "Tay nghề của tiểu Lục thì không cần phải nói rồi, sửa xong rồi sao lại hỏng được."
"Vậy thì tốt, nếu có vấn đề gì, ông cứ nói cho cháu biết là được."
Ra khỏi ký túc xá.
Lục Dương liền nhìn thấy được Trần Thu Nguyệt.
Ký túc xá của Lục Dương cách ký túc xá khu bảy chỉ một con đường, nên Trần Thu Nguyệt đi xuống, chỉ đi vài bước đã tới, liền ở dưới này chờ Lục Dương.
"Nhanh như vậy sao, anh còn tưởng em trang điểm thêm nửa tiếng đấy."
Lục Dương đi qua, hai người tự nhiên nắm tay.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Trang cái gì mà điểm, nửa đêm rồi trang điểm cho ai xem, hơn nữa, không phải anh ưa thích mặt mộc của em sao?"
"Em hợp với trang điểm nhẹ hơn là trang điểm đậm."
Lục Dương khoa trương nói một câu.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Đồ trang điểm nhẹ còn dễ 'cởi' hơn phải không."
"Đùng."
Lục Dương hướng trên mông nàng vỗ một cái, hắn phát hiện kỹ thuật lái xe của Trần Thu Nguyệt càng ngày càng cao rồi, nàng sắp vượt qua lão tài xế như hắn rồi(1)
Hai người vui đùa một lúc, rồi nhắm hướng Tây Môn đi tới.
Nhìn thấy hai người đi qua, lão An gật đầu chào hỏi.
Ra khỏi cổng trường, Trần Thu Nguyệt lặng lẽ nói ra: "Anh ở trường quen biết thật rông, ngay cả bảo vệ mà anh cũng quen."
"Haha, em cũng không nhìn chồng em là ai."
Lục Dương cũng không khiếm tốn trả lời.
Trước mặt Trần Thu Nguyệt không cần phải nói mấy câu khách sáo, hắn nhìn Trần Thu Nguyệt, vẫn mặc quần áo đi học bình thường, Lục Dương hỏi: "Bộ đồ xinh đẹp em nói đâu?"
"Gấp cái gì, đang ở trong túi nè."
"Anh xem được không."
"Em còn chưa mở hộp ra đây, còn chưa mặc thử lần nào, không biết có hợp với mình không nữa."
"Sao anh cảm giác hình như mình bị lừa rồi thì phải."
Hai người tiếp tục đi trên đường đi bộ.
Phong cảnh Tây Môn về đêm không tệ, thời tiết cũng quá đông, nhiệt độ Lục Thành càng ngày càng ấm lên, đi vài bước đã có thể thấy mấy mỹ nữ sinh đẹp rồi.
Nhưng mấy nàng so với Trần Thu Nguyệt mà nói thì còn kém xa, dù sao Trần Thu Nguyệt cũng có khuôn mặt thiên sứ nhưng dáng người lại ma quỷ, cộng thêm mái tóc đỏ như cũ, nên hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn xem.
"Xem kìa, sinh ý của Lý Minh Bác thật tốt."
Trần Thu Nguyệt chỉ vào quầy hàng của Lý Minh Bác nói.
Lục Dương nhìn sang, nhìn thấy Lý Minh Bác đang bị một đám người quây quanh, nhìn qua rất giống như đang đông khách, nhưng Lục Dương lại nhíu mày.
"Hình như có gì là lạ."
Trần Thu Nguyệt nhìn một hồi, cũng phát hiện có điểm không đúng.
Dưới tình huống bình thường, một quần hàng nhỏ không có khả năng xuất hiện nhiều khách như vậy, nhìn mọi người vây quanh Lý Minh Bác giống như là xem náo nhiệt hơn là mua hàng.
"Hình như xảy ra chuyện gì rồi."
Trong lòng Lục Dương suy đoán.
"Đu thôi, chúng ta đi tới xem."
Hai người đi tới, xung quanh có rất nhiều người, Lục Dương đành đưa chiếc túi đựng máy tính của mình cho Trần Thu Nguyệt cầm lấy, còn hắn thì chen lấn đi vào.
Đến nơi, hắn mới biết rõ vấn đề.
"Ta nói rồi, y phục của ngươi không phải mua ở quầy hàng chúng ta, nếu như mua ở quầy hàng của ta mà có vấn đề, ta nhất định sẽ đổi trả."
Đây là giọng nói của Lý Minh Bác
Lý Minh Bác vừa nói xong, một giọng nữ cao khác lại cất lời, nhìn tâm tình hình như hết sức kích động: "Không phải mua từ chỗ ngươi thì mua ở đâu hã? Ngươi đừng có chối, mọi người nhìn xem, cái áo này có giống như trong quầy hàng của hắn không?"
Trên tay nư nhân cầm một kiện áo bông, đưa cho mọi người xung quanh nhìn xem.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lục Dương chen lấy, đi tới hỏi.
Lý Minh Bác nhìn thấy người tới là Lục Dương, liền an tâm không ít, giải thích nói: "Ta cũng không biết tình huống thế nào, nhưng hôm nay có mấy người tới đổi hàng, nói hảng rởm, ta cũng đổi hai kiện áo mới, nhưng về sau mới phát hiện ra có điểm không đúng, sau đó kiểm tra mới biết được, bọn hắn lấy quần áo giống hệt chỗ ta, nhưng chất lượng lại kém hơn rất nhiều rồi tới đây để đổi, nhưng ta lại không chịu vì mấy bộ đồ này có mua ở chỗ ta đâu."
"Thối lắm, mọi người nhìn xem, lòng dạ độc ác của tên này đi, loại quần áo bỏ đi như thế này, mà đòi một trăm năm mươi chín tệ, năm mươi chín tệ đã là đắt rồi, ngươi bán y phục này cho người ta, không sợ đổ bệnh sao hã?"
Tâm tình nữ nhân kích động không thôi.
Người vây xem bốn phía cũng nhỏ giọng nghị luận.
Phần lớn bọn hắn đến đây để xem náo nhiệt.
Lý Minh Bác tỏ ra sốt ruột, bị náo một trận như vây, thì về sau còn bán hàng gì được nữa, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.
Ài, dù sao Lý Minh Bác mới bước ra đời a.
"Cho ta xem cái áo một chút."
Lục Dương thò tay cầm lấy quần áo.
"Ngươi không phải lão bản ở đây, mắc gì phải cho ngươi xem." Nữ nhân cảnh giác nhìn thoáng qua Lục Dương, không hề đem quần áo đưa cho hắn nhìn.
Lục Dương nhìn thoáng qua nữ nhân này, liền biết có vấn đề,nhìn nữ nhân này hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn qua cũng biết là người đàn bà chanh chua, hơn nữa bộ dạng vừa rồi chỉ muốn đem việc này náo lớn mà không muốn bồi thường gì.
Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta tuy không phải lão bản, nhưng có thể làm chủ, ngươi đem quần áo cho ta nhìn xem, nếu là quần áo của cửa hàng này, ta bồi thường gấp mười."
"Đấy chính là ngươi nói đó."
Nói xong, nàng đưa quần áo tới.
Chỉ là hai thằng sinh viên mà thôi, nàng cũng không hề lo lắng.
Nhìn người xem bốn phía càng ngày càng nhiều, Lục Dương cầm lấy quần áo kiểm tra một chút, liền biết rõ y phục này không phải do bên hắn bán ra.
Nhìn nhãn hiệu là biết ngay có vấn đề, hẳn là do một cái xưởng nhỏ làm, gửi gửi, còn một mùi cay mũi nhè nhẹ.
Hàng của Lý Minh Bác nhập đều do Lục Dương phân cho, nên hàng hóa đều được xưởng lớp tự may, khi xuất xưởng đều được kiểm tra một lần, vì vậy nguyên nhân duy nhất chính là, có người đố kỵ, cho nên làm ra hàng giả, bày một cục diện như vậy.