Chương 265: Rau Chân Vịt (2)
Quả nhiên là nhâm tâm...
Lục Dương lắc đầu, hắn giơ một chiếc áo bông lên, nói ra.
"Cái vị, hiện tại ta liền chứng minh, y phục này không phải mua từ đây."
Nói xong.
Lục Dương dùng sức xé cái tay áo của chiếc áo bông, tay áo lập tức bị xé nát, Lục Dương từ bên trong lấy ra một chút bông, đều là bông màu đen.
"Ngươi làm gì vậy, bồi thương y phục cho ta."
Nữ nhân kinh sợ nói ra.
Lục Dương không thèm để ý tới nàng, tiếp tục nói: "Mọi người lại nhìn đây, đây là một chiếc áo bông trong cửa tiệm."
Lục Dương lấy ra một chiếc áo giống vậy, dùng xức xé ra, nhưng hoàng toàn không được, so sánh giữa hai chiếc áo vừa rồi, thì không cùng một đẳng cấp.
Hắn hỏi: "Minh Bác, có kéo không?"
"Có có có."
Lý Minh Bác lấy ra một cái kéo giao cho Lục Dương.
Một ngày ra quán, Lý Minh Bác đều mang theo cái kéo để cắt chỉ thừa cả, dù sao, hàng chất lượng cao cũng khó trách khỏi có chút chỉ dư ra cả.
Lục Dương nhận lấy cái kéo, trực tiếp cắt chiếc áo bông, móc ra, bên trong toàn là bông trắng tinh.
Mọi người xung quanh đều bất ngờ không thôi.
Nhìn chất liệu của hai chiếc áo, ai ai cũng chợt hiểu cái gì.
Vừa rồi bon hắn còn đang tức giận vì lão bản bán hàng kém chất lượng, nhưng bây giơ lại hoài nghi nữ nhân kia, dù sao ai ai ở đây cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy Lục Dương làm vậy, mọi người tin tưởng hai người sinh viên này không ít.
Đặc biệt là những sinh viên gần đây, đều rất tin tương.
Lục Dương nói tiếp: "Chúng tôi đã bán quần áo ở đây từ nửa năm trước, cũng bán hơn ngài bộ rồi, tin tưởng mọi người ở đây ai mua quần áo chúng tôi sẽ rõ, y phục chúng tôi bán ra, có xứng đáng với cái giá 159 tệ hay không, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng."
"Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, không thể tin lời từ chỉ một bên được."
"Hắn nói không sai, năm ngoái ta cùng bạn gái đều mua quần áo ở đây, dùng đến bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì cả." Một sinh viên nói ra.
"Ta cảm thấy chỗ này bán quần áo được lắm, giá cả còn công khai, không sợ bị chặt chém."
Một người khác cũng góp lời.
Nhìn trong đám đông, đã có mấy người tỏ thái độ.
"Chúng tôi buôn bán luôn lấy chữ tín lên làm đầu, nên những người muốn hãm hại chúng tôi thì tuyệt đối sẽ không buông tha loại tiểu nhân hèn hạ này, Minh Bác, báo cảnh sát đến xử lý chuyện này đi, có bộ y phục này làm chứng cứ rồi." Lục Dương vừa nói vừa cấm lấy bộ y phục.
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Trong lòng nữ nhân sốt ruột không thôi, nàng chạy cướp lại quần áo, hôm nay nàng thật sự đến đây để nháo sự, thật không nghĩ tới mình lại sắp bị bế lên đồn rồi. Nếu thật sự phải lên đồn, căn bẳn việc này sẽ bị lộ ra.
Lục Dương nhanh tay lẹ mắt, liền lấy lại bằng chứng, không cho nàng cướp được.
Lý Minh Bác thì đã lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, nhìn thấy cảnh này, người xung quanh liền hiểu, nhất định người đàn bà chanh chua này tới bịp người ta rồi.
Nếu hai sinh viên này bán hàng giả, còn dám báo cảnh sát sao?
Không cướp được quần áo, nữ nhân tính đến nước rời đi, nhưng nàng vừa đi ra, liền bị mọi người xung quanh cản lại, nhìn thấy động tác này của mụ ta, mọi người liền chắc chắn suy đoán ở trong lòng mình.
Thời đại này nhân sĩ chính nghĩa không hề ít, vừa rồi bọn họ còn bị nữ nhân này lừa gạt, lên án Lý Minh Bác, bây giờ nghĩ lại thì xấu hổ không thôi, làm sao có thể để nữ nhân này thoải mái rời đi được.
Nữ nhân này chạy qua chạy lại, cảm thấy không thoát được, nàng lo lắng không thôi.
Thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh, mụ ta lo lắng, liền vội vàng hô to: "Lão công, cứu ta."
Lục Dương liền hướng về nơi nàng phát ra tiếng cầu cứu, chính là quầy hàng ở bên tay phải bọn họ, cũng bán quần áo giống như Lý Minh Bác, hình như lão bản tên là Hồng Quang.
Hông Quang nghe vợ mình kêu ,sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Lục Dương nhìn thầy, liền hiểu mọi chuyện rõ ràng.
Lý Minh Bác coi như là kẻ đần, bây giờ cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hẳn là mình bị đồng hành(cùng nghề) sát vách này mưu đồ rồi.
Cảnh sát rất nhanh đã tới.
Chuyện này điều tra rất đơn giản, nguyên nhân là do lão bán hàng rong bên cạnh ghen ghét Lý Minh Bác sinh ý tốt hơn mình, vì vậy liền nghĩ biện pháp, nhờ một nhà xưởng khác làm giả vài cái, sau đó nhờ người tới quấy phá tới nói hàng rởm, nhàm bôi nhọ thanh danh của Lý Minh Bác.
Còn nữ nhân chanh chúa đấy chính là vợ của hắn.
Bằng chứng như núi, đã không có cách nào thoát tội, đằng sau xử lý thế nào, Lục Dương cũng không biết rõ, sau khi cảnh sát đến, hắn đã cùng Trần Thu Nguyệt rời đi rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai vợ chồng này sẽ bị tạm giam, Lục Dương cũng không thông cảm cho bọn họ, thiện ác đều có báo ứng, thiên đạo luân hồi, không lo mà làm tốt việc buôn bán đi, cứ đi đường ngang ngõ tắt làm gì, để cuối cùng chỉ biết hại bản thân.
Qua một trận náo loạn vừa rồi, Lục Dương trở lại chung cư đã là chín giờ.
Vào nhà.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "May mắn vừa rồi gặp phải anh, nếu không Lý Minh Bác đợt này khẳng định thua rồi."
"Minh Bác vẫn còn quá thật thà." Lục Dương cười khổ một tiếng: "Thật thà quá cũng không được, lúc trước ta với Lưu Lỗi còn làm chung, sinh ý lúc đó còn tốt hơn nhiều, nhưng cũng không thấy ai tới làm xằng bậy."
Trần Thu Nguyệt cũng nhẹ gật đầu: "Vì vậy chúng ta không nên làm người thật thà."
"Đứng nói chuyện này nữa, đi thay quần áo đi."
Lục Dương không có quyên chuyện này, hắn tơi đây cũng chỉ để xem đồ mới đấy.
Đôi măt hoa đào Trần Thu Nguyệt hơi ngập ngừng, nàng nhìn Lục Dương, nói ra: "Được, em đi thay quần áo, anh bật điều hoa lên đi."
"Mở điều hòa làm gì?"
Lục Dương hỏi.
"Anh muốn em chết cóng à."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
Lục Dương liền hiểu.
Xem ra bộ quần áo mới này vải vóc không nhiều lắm. Lục Dương đi ra phòng khách, mở điều hoa lên, chỉnh nhiệt độ đến hai tám độ, hắn có chút muốn đi tới phòng ngủ nhìn xem, nhưng vẫn kìm lòng, vẫn nên chừa một chút cảm giác hồi hộp thì hơn.
Ngồi ở ghế salon, Lục Dương lấy ra máy tính, mở một file giúp Trần Thu Nguyệt làm kế hoạch. Thứ này kỳ thật rất đơn giản, sở dĩ lúc nãy hắn nói không viết, chỉ là để nâng giá lên thôi.
Chờ Trần Thu Nguyệt từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương đã viết được hai trăm chữ rồi.
Nghe được thanh âm mở cửa, Lục Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bất ngờ.
Đây không phải trang phục JK sao?
Trần Thu Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, áo sơ mi rất bó, tôn lên dáng người lồi lõm của nàng, dưới cổ còn thắt một chiếc nơ con bướm màu lam nhạt, lộ ra vài phầm cảm giác đáng yêu, ở dưới là một chiếc váy ngắn kẻ caro xanh trắng, dưới chân thì bọc một đôi tất trắng bó sát ngang gối, lộ ra đôi trân thon gọn, trên chân thì mang một đôi giày đen búp bê.
Cách ăn mặc này, đặt ở mười năm về sau, không phải thường xuyên bắt gặp ở trong trường học sao, nhưng ở thời đại bây giờ, vẫn còn chưa có bắt gặp, nhìn cách trang điểm táo bạo của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương chấm cho nàng chín điểm, còn tại sao không phải là mười, thì tí nữa mới biết được.
"Thế nào?" Trần Thu Nguyệt vốn lá gan lớn, cũng không có gì ngại ngùng, nhìn thấy ánh mắt Lục Dương nhìn mình chằm chằm, nàng còn đắc ý quay một vòng, lộ ra một cảnh xuân hiếm gặp dưới váy.
"Mua đâu vậy?"
Lục Dương nhịn không được hỏi, hắn cảm giác lúc này mình hơi khát nước..
"Mua trên taobao a, bộ đồ này là của một tiểu muội trong nhóm bạn giới thiệu cho em đấy, nàng nói hiện tại rất nhiều nữ sinh thích mặt như vậy." Trần Thu Nguyệt cười nói.
Ở đâu mà rất nhiều hã, Lục Dương rất muốn hỏi địa chỉ để khi nào mình đi khảo sát một phen, nhìn Trần Thu Nguyệt bây giờ, Lục Dương rất muốn khen bạn của nàng có ánh mắt đấy.
"Thế nào, được không?" Tuy rằng từ ánh mắt của Lục Dương nàng đã biết đáp án, nhưng Trần Thu Nguyệt vẫn muốn nghe từ chính miệng Lục Dương nói ra.
Lục Dương nói ra: "Đẹp lắm, rất đẹp, anh biết sáng mai ăn gì rồi."
Trần Thu Nguyệt cười hỏi: "Ăn gì?"
"Ăn rau chân vịt."
Lục Dương đóng máy tính lại, đứng dậy đi tới, bế Trần Thu Nguyệt đang kinh hô vào trong phòng...