Chương 267: Muốn Béo Lên Một Chút (2)
Vườn khởi nghiệp, trong văn phòng.
Lục Dương càng viết càng thuận tay, mới hơn một tiếng, hắn đã hoàn thành một vạn chữ rồi, chủ yếu là do nội dung đằng sau, hắn đã nghĩ tới vô số lần, hơn nữa, rất nhiều chương đều là tình tiết đánh nhau, nên Lục Dương viết vô cùng thuận tay.
Một trận đánh nhau, ghi một cái liền có hai vạn chữ dễ dàng, hoàn toàn không cần tiêu hoa cái gì gọi là tế bào não, đây gọi là sáo lộ cơ bản, ví dụ như nhân vật phản diện xuất hiện, đầu tiên sẽ để hắn ta 'Trang Bức' một phen, sau đó mọi người xung quanh đánh gia như thế nào, dự đoán trong lòng, nhân vật phản diện thì tỏ ra kiêu ngạo, sau đó đến lúc nhân vật chính lao vào, gặt hái cái đầu của kẻ phản diện, sau đó liền nêu cao biểu tưởng chính nghĩa một phen, cái gì mà ngươi đụng vào ta thì ta giết cả lò nhà ngươi...
Bất quá, lúc Lục Dương đang mải mê gõ chữ thì điện thoại của hắn vang lên.
Lục Dương nhìn nhìn, là của Khương Minh gọi tới, lần trước sau khi bàn về chuyện bưu điện, Lục Dương đã cho Khương Minh số điện thoại của mình.
Nhanh như vậy mà đã gọi điện, mọi chuyện hoàn thành xong rồi sao?
Mười phút sau.
Lục Dương đi vào bưu điện Tây Môn.
Bởi vì lần trước có gặp mặt một lần, nên lão bản cũng nhận thức được Lục Dương, biết rõ hắn mới là người muốn mua thật sự, nên lão bản tươi cười với Lục Dương, bây giờ vẫn chưa tan học, nên bưu điện cũng không có nhiều người, chỉ có mấy sinh viên cầm lấy bưu phẩm của mình rời đi, còn có hai công nhân thì đang làm việc đơn giản.
"Lục Dương, ta cũng lão bản đã nói chuyện qua, toàn bộ phí chuyển nhượng bưu điện là hai mươi vạn ba trăm nghìn tệ." Ba người đi vào phòng nghỉ, Khương Minh mở miệng nói ra.
Lão bản bưu điện tên là Giang Đào, là một nam nhân trung niên, đoán chừng khoản bốn mươi tuổi, thân thể hơi mập một chút, hắn thở dài, nói ra: "Nếu không phải tôi sốt ruột về nhà, thì cái giá tiền này chưa chắc tôi đã bán đâu, hai người các cậu chiến được tiện nghi rồi."
"Lão bản cũng là người Thân Thành( Thượng Hải) sao?"
Lục Dương đột nhiên hỏi.
"Ồ, làm sao cậu biết, ta chưa nói qua mà."
Giang Đào có chút kinh ngạc, hắn cũng không có chất giọng Thượng Hải a.
Lục Dương cười nói: "Ta nghe ông nói chuyện liền đoán ra đấy, tuy rằng ông nói giọng phổ thông, nhưng ta cũng ở Thân Thành, rất nhiều người Thân Thành chẳng phát âm được chữ hf, còn có một số từ phát âm bằng uốn lưỡi không được rõ ràng, chẳng hạn vừa rồi ông nói từ hui (quay về) thành từ fei(mập), vì vậy ta mới đoán như vậy."
"Cậu cũng ở Thân Thành sao, vậy là chúng ta là đồng hương rồi."
Nghe được phân tích của Lục Dương, Giang Đào lập tức hiểu rõ Lục Dương cũng là đồng hương, ông lập tức sử dùng ngôn ngữ địa phương trò chuyện với Lục Dương, biểu hiện cũng nhiệt tình hơn vừa rồi rất nhiều.
Lục Dương trả lời: "Đúng vậy, nhà ta ở huyện Thanh Sơn, còn nhà Giang ca ở đâu."
Giang Đào nói ra: "Nhà ta tại Bình Kiều, bất quá quê quán cũng ở nông thôn."
Hai người đều dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với nhau, làm Khương Minh ở bên cạnh nghe có chút hồ đồ, cảm giác đại bộ phận mình nghe không hiểu gì, bọn họ thực sự đang nói tiếng Trung sao?
Xa sứ mà gặp đồng hương, không có khoa trương như hai mắt chảy nước, nhưng cũng thân thiết hơn rất nhiều, hai người nói chuyện từ việc nhà cho đến sở thích, nghe được Lục Dương ưu thích câu cá, Giang Đào nói rằng lần tới trở về, sẽ mang Lục Dương lên núi câu cá, hắn biết rõ một nơi có thể câu được hơn mười cân cá trích.
Về phần giá tiền của bưu điện.
Giang Đào vì nể mặt cùng là đồng hương, nên bớt đi năm nghìn, tổng cộng chỉ cần hai mươi ba vạn là được rồi, Lục Dương cũng không mặc cả, sau khi ký hợp đồng xong, Lục Dương trực tiếp chuyển khoản tới.
Làm xong những việc này, sau cùng Giang Đào nói: "Lão ca cũng không có gì tính nhờ cậy cậu, chỉ là chỗ này có hai nhân viên cũng từ dưới quê tới đây, cũng là đông hương của chúng ta, hy vọng sau khi cậu tiếp nhận, có thể để bọn họ tiếp tục làm việc ở đây."
Lục Dương cười nói: "Giang ca, khách khí quá rồi, sau khi tiếp nhận chỗ này, thiếu nhất đúng là nhân công thuần thục đấy, bọn hắn đã làm ở đây lâu như vậy, tiểu đệ còn muốn giữ bọn họ lại đây này."
"Vậy là tốt rồi, coi như ta cũng không mắc nợ bọn họ."
Giang Đào cảm kích nói.
Từ việc này có thể thấy, ông ấy cũng coi như là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, nếu không, cũng sẽ không vì cha mẹ của mình mà bỏ qua nơi tốt như này đâu.
Dù sao cũng có nhiều thứ mất đi, tiền cũng chắc mua lại được.
Mắt thấy đã đến giờ chưa, Giang Đào muốn mời Lục Dương cùng Khương Minh ở lại dùng bữa cơm, bất quá Lục Dương lại cự tuyệt, chỉ nói khi nào về Thân Thành thì hai người tụ họp, làm một bữa với nhau, Giang Đào cũng không cưỡng ép, sau khi nhận được tiền, hắn trực tiếp mua vé tàu ngày mai, rồi trở về thu dọn đồ đạc.
Khương Minh đi theo từ đầu đến cuối, nhưng bây giờ hắn đang mông bức không thôi.
Bởi vì vừa rồi hắn không nghe hiểu hai người nói gì, nhưng hắn biết rõ, hợp đồng đã ký xong rồi, hiện tại bưu điện này, đã thuộc về hắn cùng Lục Dương.
Đương nhiên, trong đó Lục Dương là đại cổ đông.
"Lục Dương, xong rồi sao?"
Khương Minh nhỏ giọng hỏi.
Hắn có chút bận tâm sợ Lục Dương đổi ý, dù sao trên hợp đồng chuyển nhượng vẻn vẹn chỉ có Lục Dương ký tên, nếu Lục Dương không thực hiện lời hẹn trước kia, thì hắn cũng không có cách nào nói gì cả.
"Ừ." Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Xong rồi, vận khí tốt gặp được đồng hương, việc kế tiếp chính là tính toán cổ phần của chúng ta, ngươi tính bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Năm vạn."
Khương Minh nói ra.
"Tốt lắm, để ta tính toán một hồi."
Lục Dương lấy ra máy tính, tính một cái: "Tổng cộng bưu điện này mất hai mươi ba vạn, ngươi ra năm vạn, ta ra đúng mười tám vạn, mười tám chia cho hai ba, vậy của ta sẽ là 78%."
Nhìn số lẻ trên máy tính, Lục Dương nói ra: "Như vậy đi, ngươi chuyển cho ta năm vạn tệ, chúng ta sẽ ký một phần hợp đồng, ta chiếm 78% cổ phần bưu điện, còn ngươi 22% cổ phần còn lại, thế nào?"
"Được,được được."
Sắc mặt Khương Minh vui mừng không thôi, hắn còn tưởng mình có 21% đã là không tệ rồi."
"Ta đây đem tiền chuyển cho ngươi, hay ngươi muốn tiền mặt."
"Không cần phải vội, ta cho ngươi cái tài khoản, ngươi chuyển bốn vạn năm vào trong đó là được rồi." Nhìn Khương Minh có chút mơ hồ, Lục Dương nói tiếp: "Trường học chúng ta sắp tổ chức lễ hội mùa xuân, bưu điện chúng ta cũng phải nên ra sức một chút, tài trợ ít tiền cũng để quảng cáo luông, làm cho sinh viên trong trường đều đến bưu điện chúng ta gửi đồ, năm nghìn tệ này tự ta bỏ ra để quảng cáo, ngươi cứ giao cho Trần Thu Nguyệt là được."
"Hiểu hiểu."
Khương Minh nhẹ gật đầu, lại nói tiếp.
"Trần Thu Nguyệt ta biết, là một cán bộ có năng lực nhất mạnh, sáu tháng sau ta sẽ lui xuống khỏi hội sinh viên, trước khi lui xuống sẽ nhất định đề cử nàng một phen."
Khương Minh cũng là người thông minh.
Làm sao lại không biết được quan hệ giữa Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt, tùy tiện dùng năm nghìn tệ quảng cáo, liền để Trần Thu Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ, quan hệ như vậy còn có thể bình thường sao?
Mà Trần Thu Nguyệt không phải là cán bộ trong bộ tuyên truyền sao? Như thế nào lại chạy đi lôi kéo tài trợ rồi, Khương Minh cảm giác tí nữa mình phải đi tìm hiểu chuyện này.
Vào trong văn phòng khác của bưu điện, hai người lần nữa soạn thảo một bản hợp đồng, đem cổ phần như đã phân chia vừa rồi viết vào, làm xong những thứ này, Lục Dương còn dặn dò Khương Minh tiếp tục sử dụng hai nhân viên cũ.
Khương Minh cũng đứng dậy cam đoan, chỉ cần hai người kia không có sai lầm trọng đại, hắn có thể để bọn họ công tác ở bưu điện mãi mãi.
---
Sảnh căn tin trường học.
Sinh viên vừa mới tan học, nên đã chạy tới đây xếp hàng, Từ Thi thì đang đứng một mình, đợi đến phiên của nàng.
"Nha đầu ngốc, ăn gì đây?"
Dì múc cơm nhận ra Từ Thi, liền hỏi.
"Lại là trứng xào cà chua với mấy miếng khoai tây phải không?"
Dì căn tin nói ra đồ ăn thường ngày Từ Thi hay kêu.
"Không phải, hôm nay cháu muốn thịt."
Từ Thi lấy ra ví tiền, đặt lên trên quầy, nói ra: "Bảy tệ phải không ạ."
"Ừ, đúng rồi."
Dì căn tin có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói vào Microphone ở trên cổ một câu: "Một phần cơm thịt, bỏ ít ớt."
Nói xong, a di cười nói: "Hôm nay đổi khẩu vị rồi sao?"
Từ Thi nói ra: "Cháu muốn béo lên một chút."
Sau đó Từ Thi đứng qua một bên chờ đợi, dì căn tin vừa order cơm cho mấy người khác, vừa nhìn dáng người của Từ Thi, trong lòng thì suy nghĩ.
Cô gái này đúng là hơi gầy!