Chương 268: Trang Web Mới (1)
"Lục ca, ăn cơm chưa?"
Thời điểm đi ngang qua căn tin, Lục Dương vừa vặn gặp phải Đinh Siêu từ căn tin đi ra.
"Vẫn chưa."
Lục Dương đi tới, nhìn thoáng qua đồ ăn của Đinh Siêu, nói ra :Siêu ca, ngày nào cũng ăn mì, không thấy chán à, cải thiện vài món ăn đi a."
"Cải thiện cái cọng lông, tiền sinh hoạt gần hết rồi, ta còn sợ cuối tháng ăn dưa muối màn thầu đây này."
Nói xong, Đinh Siêu như nghĩ tới điều gì, chớp mắt nói ra: "Vừa rồi ở trong căn tin ta thấy được Từ Thi, đừng nhìn Từ Thi gầy gò mà coi thường, vậy mà nàng lại đang ăn thịt hầm a, ta còn tưởng rằng nàng thích ăn chay đấy."
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Từ Thi từ lúc nào mà tự giác như vậy rồi, nàng không phải ưa thích món trứng xào cà chua sao?
"Siêu ca, ngươi về trước đi, ta cũng phải vào ăn cơm đã."
"Có mà đi tìm tiểu tình nhân thì có."
Đinh Siêu hâm mộ mắng một câu, sau đó quay người rời đi.
Tách ra khỏi bạn cùng phòng, Lục Dương đi vào căn tin trên lầu hai, nhìn bốn phía xung quanh, liền thấy được Từ Thi.
Từ Thi ngồi một mình một bàn, ở nơi hẻo lánh, bên cạnh thì không có ai cả, mặc kệ ở chỗ nào, tìm được Từ Thi rất đơn giản, chỉ cần tìm nơi không có người là được rồi.
Nhìn thấy Từ Thi, Lục Dương cũng không có vội vàng đi qua, hắn trước tiên mua một phần cơm đùi gà, sau đó mua hai ly nước chanh, bưng vào bàn ngồi.
"Tiểu mỹ nữ, mời ngươi ly nước nè."
Lục Dương đem ly nước chanh đặt ở bên cạnh Từ Thi.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Dượng, trong mắt Từ Thi hiện lên nét kinh ngạc.
"Sao ngươi lại ở đây."
"Đương nhiên là tới đây ăn cơm rồi, không nghĩ tới vừa vặn gặp được ngươi, thật sự là trùng hợp." Lục Dương nhìn hộp cơm của Từ Thi, quả nhiên là thịt hầm, nàng đã ăn một nửa, hắn cười nói: "Sao hôm nay lại ăn thịt vậy, không giống với ngươi trước kia nha."
"Ta chỉ muốn ăn thôi."
Khuôn mặt Từ Thi hơi đỏ lên.
Lục Dương cũng không có chú ý đến điểm này.
Từ Thi liền nói sang chuyện khác: "Buổi chiều không có tiết, ta đến công ty, ngươi có đi không?"
"Đi, buổi chiều phải đến phát tiền lương rồi."
Chiều này cũng là thời gian kết toàn tiền lương của nhân viên.
Lục Dương nhìn Từ Thi, nói ra: "Tiểu Từ à, ngươi sắp giàu rồi."
Từ Thi nghe vậy, nét mặt tràn đầy nghi ngờ không thôi.
"Ta đã nói bên phòng tài vụ tính một cái, tháng này, ngươi có thể nhận hơn chín nghìn tệ tiền lương, ngươi chưa tính là nhân viên chính thức, nên tiền lương sẽ không bị áp xuống, nên chiều nay ngươi sẽ có lương rồi nha."
Hơn chín nghìn!!!
Nghe được con số này, Từ Thi âm thầm hít vào một hơi.
Nàng không nghĩ tới mình lại nhận được nhiều như vậy.
Tuy rằng trong nhà không thiếu tiền, mỗi tháng mẹ nàng cũng gửi vào tài khoản hai nghìn, nhưng nàng cũng biết, dù là ở Kim Lăng, một tháng tiền lương hơn chín nghìn cũng là cao rồi.
"Sao lại nhiều như vậy, ta mới làm chỉ được vài ngày thôi mà."
Từ Thi choáng váng hỏi.
Lục Dương gấp một miếng thịt, nói ra: "Tiền lương tháng này của ngươi cũng chưa phải toàn bộ, đó mới là trích phần trăm nên mới được như vậy."
"Chỉ sợ tiền lương tháng sau của ngươi sẽ bị tăng thêm nữa, nhất định sẽ hơn một vạn, vì vậy ngươi không cần phải xin tiền trong gia đình rồi."
Lục Dương cũng không phải không có căn cứ.
Chủ yếu là lưu lượng truy cập vào CC càng ngày càng tăng, với tư cách là một bộ manga nổi tiếng, Cực Phẩm Gia Đinh cũng nhận rất nhiều khen thưởng cùng với đặt mua, Từ Thi cũng chỉ nhận được có 30% mà thôi.
Tuy rằng chỉ có 30%, nhưng cũng là rất nhiều rồi.
Không chỉ có mình Từ Thi, mà đám người Trần Dư, Giang Bạch cũng thu nhập tăng thêm không ít. Dưới quy tắc khen thưởng của Lục Dương, nhân viên trong công ty liều mạng không ít, đều đoàn kết cùng nhau đi lên....
Ăn trưa xong, Lục Dương cũng không quay về ký túc xá, hắn cùng Từ Thi đi về hướng công ty.
Bởi vì sớm biết thông tin, nên mọi người trong công ty đều biết tiền lương của mình tháng này được bao nhiêu. Thời điểm Lục Dương đi tới, trong công ty đã vô cùng náo nhiệt, hầu như trên nét mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười.
"Xin chào Chủ Tịch."
Nhìn thấy Lục Dương đi tới, Hà Nghệ nhiệt tình chào hỏi.
"Mọi người ăn cơm cả chưa?"
Lục Dương hỏi.
"Đều ăn hết rồi, trưa này Trần đại ca mời khách."
Diệp Đồng cướp lời nói.
Trần Dư thì nở nụ cười chất phác.
Tháng này tiểu tổ bọn hắn nhận rất nhiều khen thương, nên mời mọi người bữa cơm cũng không có gì.
Lục Dương cười nói: "Nhìn mọi người cao hứng như vậy, khẳng định đã nhận được tiền lương rồi, Hà Nghệ, tháng này cô được bao nhiêu."
"Chủ tịch, tháng này tôi nhận được hơn chín nghìn một trăm tệ." Hà Nghệ hết sức cao hứng: "Bất quá, so với Giang Bạch cùng Bạch Phượng còn hơi kém, hai người bọn họ đã hơn vạn rồi, lợi hại nhất là Trần Dư tháng nay vượt quá một vạn năm, hôm nay chúng tôi phải tập làm hổ hào một phen mới được."
Sơn Hải Văn Hóa, cũng không có quy định nhân viên phải giấu tiền lương của mình, dù sao năng lực đến đâu thì kiếm được đến đó, cũng không có gì khuất tất mà cần che giấu..
Hỏi từng nhân viên trong công ty, thu nhập không phải một vạn thì là chín nghìn, những nhân viện mới vào công ty sau tết, nghe vậy đều hăng hái không thôi, giống như bọn họ đều bị ăn tiết gà vậy, ai ai cũng ở trong lòng nhầm thủ, nhất định tháng này phải liều mạng làm việc, ít nhất là không bị đào thải sau kì thử việc, một công ty tốt như vậy, ở Lục Thành chỉ sợ đốt điêm cũng tìm chưa thấy.
Vốn lúc đầu mọi người còn chịu không nổi lương căn bản, nhưng bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ này nữa, lương căn bản thì tính là cái gì, không thấy Trần Dư lương căn bẳn chỉ có năm nghìn, nhưng tháng này thu nhập hơn một vạn năm nghìn sao.
"Không tệ, không tệ."
Lục Dương tán thưởng một câu, nói ra: "Tiền lương mặc dù nhiều một tí, nhưng mọi người không được kiêu ngạo, tự mãn, cũng đừng tưởng nhận hơn một vạn đã là điểm cuối, cài này tính là cái gì, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, hiện tại nền tảng của chúng ta đang trong thời gian phát triển, số lượng hội viên cũng chưa tới mười vạn người...Nửa năm sau, chỉ cần mọi người không quên bản tâm ban đầu, duy trì trạng thái làm việc tốt nhất, ta cam đoan, mỗi người thu nhập đều gấp đôi, có lẽ công ty chúng ta bây giờ nội tình còn thua kém với những công ty công nghệ khác, nhưng ở khoản đãi ngộ, tuyệt đối sẽ không kém bọn họ."
Tuy rằng Lục Dương vẽ ra một cái bánh, nhưng nhân viên trong công ty cũng không biểu hiện không hài lòng, mà ai ai cũng kích động vỗ tay không thôi.
Bởi vì chiếc bánh của Lục Dương khác với các cái bánh khác, chiếc bánh hắn vẽ ra, cũng không phải là lâu đài trên không, mà là thực tế, nhưng điều mà hắn nói trước kia, đều đã được thực hiện. Đặc biệt là Trần Dư, nghĩ đến mình chỉ mới đi làm được gần nửa năm, nhưng thu nhập đã tăng gấp đôi, hay gấp ba lần rồi, đây cũng không phải con số mà hắn dám nghĩ tới trước kia, dù là trong ngành biên kịch trước kia, có mấy ai bây giờ, lương mỗi tháng hơn hắn đâu, huống chi đây còn là ở Lục Thành.
Nói thêm vài câu khích lệ, Lục Dương bảo Từ Thi vào văn phòng trước, còn hắn đi tìm Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ tuy rằng còn ở trong phòng, nhưng vẫn nghe được Lục Dương nói chuyện, nàng cười nói: "Lại cổ vũ sí khí một phen à."
"Đương nhiên rồi, công ty chúng ta hiện tại phát triển nhanh như vậy, nhân viên không có sĩ khí thì làm sao được, chúng ta muốn hành quân một đêm ba trăm dặm, cũng không thể để xe tuột xích ở thời điểm này được."
Lữ Tiểu Vũ cũng nhẹ gật đầu.
"Vấn đề quảng cáo, ta đã an bài xong xuôi, quần áo tài trợ cũng đã liên hệ nhà xưởng làm, bất quá lần này giá cả hơi cao."