Chương 285: Từ Thi Ngại Ngùng (2)
Đinh Siêu hít một hơi khí lạnh, cố nén xúc động muốn vay tiền của Lý Minh Bác, bảy tám vạn a, trong nhà biết không biết có số tiền này không nữa.
Mặc dù là ở thành phố, nhưng nhà Đinh Siêu trước kia cũng là nông dân điển hình, cha mẹ một tháng cũng chỉ tiết kiệm được mấy nghìn tệ mà thôi.
"Minh Bác, có nhiều tiền như vậy, ngươi còn tiết kiệm làm gì, ta xem Laptop bây giờ ngươi vẫn không mua, còn có điện thoại, nên thay một cái mới cũng được rồi."
Đinh Siêu kích động nói.
Hình như hắn đang dạy Lý Minh Bác, cách sài tiền thế nào.
"Điện thoại thì bây giờ chưa cần đổi, còn máy tính ta tính mua một cái, bất quá không nên mua loại gì cho tốt, đang định nhờ Lục Dương tư vấn một phen." Lý Minh Bác nhìn thoáng qua Lục Dương đang lái xe.
Lục Dương nói ra: "Được rồi, để trở về rồi ta tư vấn cho ."
Đinh Siêu có chút im lặng: "Cái gì cũng không mua, thế ngươi tiết kiệm nhiều tiền như vậy làm gì, để tiền trong ngân hàng đợi sinh lời sao?"
"Ta tính mua một căn nhà nhỏ, đem mẹ ta từ nông thôn đi ra."
Lý Minh Bác suy nghĩ một chút, nói ra.
"Mua nhà sao?"
Đinh Siêu hít sâu một hơi, kế tiếp bắt đầu chào hàng nhà ở của mình, đương nhiên, là đa số đều nói giỡn rồi, dù sao nhà của ba hắn, cũng chưa đến lượt hắn làm chủ.
Lục Dương cảm giác, nếu thật để Đinh Siêu làm chủ, ba căn nhà cũ của bọn họ kia, khả năng là đợi không đến lúc giải tỏa rồi, có lẽ bị Đinh Siêu ép bán, rồi lại mua một căn phòng mới a.
Nếu thực sự là như thế, đợi đến lúc nó di dời, khẳng định Đinh Siêu sẽ bị cha mẹ hắn đánh chết.
Hôm nay là ngày cuối tuần, nên đến giờ cao điểm cũng không có nhiều xe lắm, nhưng cũng không ít hơn thường ngày là bao nhiêu, trên đường đi phải ngường lại một chút, đại khái khoản năm mươi phút sau, mới đến được Lục Bác Viên.
Mấy người bọn hắn đến sớm nhất.
Chiếc xe bus đằng sau vẫn chưa đến.
Đem xe dừng ở một chỗ đỗ, bốn người cùng nhau xuống xe.
Đinh Siêu nhìn còn đương phía sau, bóng dáng xe bus vẫn chưa xuất hiện, do Lục Dương chạy qua nhanh, đã sớm đem chiếc xe bus làm cho biến mất vô ảnh vô tung.
"Chúng ta làm sao đây? Đi vào hay ở ngoài đợi."
Đinh Siêu hỏi.
"Đi vào trước đi."'
Lục Dương nói ra.
Hắn nói như vậy, tự nhiên người khác không có ý kiến gì, Lục Bác Viện cũng mới khai trương không bao lâu, nên có một số hoạt động khuyến mãi, nói vị dụ như chủ nhật đưa thẻ sinh viên/học sinh có thể vào miễn phí.
Đi vào chỗ kiểm phiếu, mấy người đều xuất ra thẻ sinh viên của mình, bao vệ kiểm tra một chút rồi cho vào.
Tiến vào bên trong.
Đinh Siêu nhìn Lục Dương hỏi: "Lục Dương, chúng ta đi bên nào."
"Bên này đi."
Lục Dương chỉ vào một phương hướng, kỳ thật lâu rồi hắn chưa tới đây, nên cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn con đường lớn này, hắn nói ra: "Lục Bác Viên có rất nhiều cảnh quan, có một hồ, hai đường, ba vòng, tám khu, mười sáu cảnh, bất quá chúng ta dạo xung quanh một tí, đợi cả lớp đến rồi cùng đi."
"Được, thế thì trong lúc đợi bọn họ tới mình đi dạo một vòng đi."
Lý Minh Bác cũng nhẹ gật đầu.
Vốn là hoạt động của lớp. bọn hắn đi trước cũng không tốt lắm.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, du khách trong vườn cũng không nhiều lắm, chỉ có ít người già đến đây để tản bộ, còn lại hầu như đều bộ dạng người trẻ tuổi, dù sao đại bộ phận công ty ở Lục Thành, đều phải đi làm sáu ngày, cũng chính là đi làm sáu ngày một ngày nghỉ, nên thứ bảy chỉ có lão nhân cùng người trẻ tuổi đi ra chơi đùa.
Đi dạo một vòng, Lục Dương cũng không hứng thú lắm, hắn tìm đền một bãi cỏ, nằm xuống thong thả thư giãn.
Từ Thi nhìn thấy như vậy, cũng ngừng lại, ngồi ở bên cạnh nhìn Lục Dương ngủ.
Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác là hai cẩu độc thân, cũng không tới ăn cẩu lương làm gì, bọn hắn đi loạn khắp nơi, bất quá ý nghĩa thì khác nhau, Lý Minh Bác đi để ngắm phong cảnh, Đinh Siêu thì đi ngắm mỹ nữ.
Thời tiết ấm áp rồi, mỹ nữ cũng càng ngày càng nhiều, cũng không sợ lạnh, đều mặt tất chất đi dạo.
Ánh mặt trời rất ấm áp, tiểu thảo cũng rất mền mại, Lục Dương mở mắt ra, phát hiện Từ Thi đang nhìn mình.(tiểu thảo= cỏ non)
"Ngươi nhìn ta xong chưa, không ngắm phong cảnh à."
Từ Thi ngượng ngùng quay đầu đi.
"Ta hiểu rồi, hay là ở trong lòng ngươi, ta chính là phong cảnh đẹp nhất."
Lục Dương ngồi dậy, lặng lẽ ôm lấy Từ Thi.
Từ Thi đã sớm có thói quen mập mờ như vậy, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Minh Bác cùng Đinh Siêu ở đằng xa kia, thấy bọn họ cũng không chú ý tới đây.
"Người ta thấy đấy."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
"Sợ cái gì, chúng ta đường đường chính chính, trong sạch, không cần phải sợ."
Lục Dương ngược lại ôm chặc hơn, Từ Thi cũng đành chịu.
Du khách bốn phía đi ngang qua, nhìn cặp đôi trẻ tuổi này, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, so sánh với mấy cặp đôi khác, khì bọn họ còn có chừng mực hơn.
Từ Thi vốn đang khẩn trương, nhìn những người khác thấy người ta không để ý, nàng cũng dẫn thả lỏng.
"Ta nhìn manga của ngươi, thấy gần đây đăng chương hơi nhanh, có phải lại thức đêm rồi phải không hả?"
Lục Dương nhìn chằm chằm vào Từ Thi.
"Không có."
Từ Thi lắc đầu.
"Chỉ là lâu lâu không ngủ được mới vẽ thôi."
"Đây còn không phải là thức đêm à."
Lục Dương dặn dò: "Tuy manga là công việc của ngươi, nhưng ngươi không thể tập trung toàn bộ cuộc sống của mình vào đó, phải có những hoạt động giải trí khác, giống như hôm nay vậy, đi ra ngoài vui đùa một chút..Ngươi cũng có thể cùng bạn cùng phòng của mình đi dạo khắp nơi."
"Ta cảm thấy thời điểm vẽ manga là vui vẻ nhất."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
Ài, được rồi.
Lục Dương cũng không miễn cương nữa, dù sao mỗi người đều có việc mình thích, không thể bắt ép được.
Hắn nói ra: "Vậy thì được rồi, ngươi không thích thì thôi, nhưng không được thức đem nữa, trước mười giờ tối phải nhất định đi ngủ, ta sẽ nói cho Trần Thu Nguyệt giám sát ngươi, ngươi còn thức đêm nữa thì.."
Lục Dương nhìn thoáng qua bờ mông không cong lắm của Từ Thi.
Khuôn mặt Từ Thi đỏ rực.
Cuốn sách Cực Phẩm Gia Đình nàng đã đọc được một nửa, cũng học tập không ít tri thức, giống như ánh mắt vừa nãy của Lục Dương vậy, nàng cũng biết hắn có ý đồ gì...
"Không.. không đâu.."
Từ Thi lắc đầu liên tục.
"Thế này mới đúng chứ, ban thưởng cho ngươi một cái, BA~..."
Lục Dương đánh vào mông Từ Thi một cái, hắn lại bắt đầu rồi, không có biện pháp nào khác a, nhìn biểu lộ vừa thẹn vừa xấu hổ của Từ Thi, ngược lại làm cho Lục Dương cảm thấy hứng thú, hắn phát hiện mình càng ngày càng có thói quen xấu, đó chính là khi dễ Từ Thi.
Từ Thi kêu lên một tiếng, sắc mặt nàng đỏ rực, giãy giũa đứng lên, bảo trì một khoảng cách an toàn nhất định với Lục Dương, trong ánh mắt của nàng cũng chỉ có ngượng ngùng, không có sự phẫn nộ.
"Các ngươi bị sao thế?"
Đinh Siêu mới lảo đảo vài vòng rồi về, vừa về đến nơi, nhìn thấy hai người này có chút không đúng, sao sắc mặt Từ Thi lại hồng như vậy, hay là... Đinh Siêu liền hồ nghi nhìn Lục Dương, hay là hắn ở nơi công cộng này làm...
"Từ Thi bị chuột rút, ta giúp nàng xoa bóp, ai ngờ nàng lại xấu hổ như vậy."
Lục Dương nhìn ánh mắt của Đinh Siêu, biết gia hỏa này trong não đang suy nghĩ gì.
Nghe được Lục Dương nói mình bị chuột rút, ánh mắt bảo thành màu đen của Từ Thi chớp chớp, nàng có chút kinh ngạc, tại sao Lục Dương lại nói dối tự nhiên đến như vậy, không cần uốn lưỡi cũng nói được.
Đinh Siêu hâm mộ không thôi, bất quá hắn cũng không quên chính sự, nói ra: "Lưu Lỗi tới rồi, chúng ta có đi đón không?"
"Được, đi thôi."
Lục Dương đứng lên.
Lúc trở về, hắn nhìn thoáng qua Từ Thi, thấy Từ Thi đi đường có chút mất tự nhiên, hay nàng thật sự bị chuột rút rồi.