Chương 288: Thương Mại Điện Tử (1)
Ngày mùng 5 tháng 4.
Tiết thanh minh.
Liễu Thanh Thanh gọi điện thoại tới.
Kể từ sau khi Lục Dương rời khỏi quê, hai người liên lạc với nhau cũng không nhiều lắm, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, Liễu Thanh Thanh bình thường sẽ không gọi điện tới.
"Cha em về rồi."
Liễu Thanh Thanh ở trong điện thoại nói ra.
"Thúc thúc về rồi sao?"
Lục Dương không nghĩ tới người cha không đáng tin cậy của Liễu Thanh Thanh đã về.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Ừ, cha em ba ngày trước về tế tổ."
Ở huyện Thanh Sơn, tế tổ cũng không cần phải vào đúng ngày tiết thanh minh, coi như sớm hơn hai ba ngày cũng được, còn tuy vào từng dòng họ có lễ tế tổ khác nhau.
"Vậy thúc ấy nói như thế nào, còn đi không?"
Lục Dương hỏi.
"Cha em ở bên ngoài mượn được tiền từ một người bạn cũ, nên đã trả hết nợ cho mọi người ở đây, hiện tại chỉ còn nợ tiền ngân hàng nữa thôi, ông ấy nói không đi nữa, cùng mẹ của em sống một chỗ."
"Vậy thì tốt rồi, mà thân thể của dì khỏe hơn chưa."
"Tốt hơn rồi, sau khi cha em trở về, có thể chiếu cố cho mẹ, mà Lục Dương này.."
Liễu Thanh Thanh muốn nói lại thôi.
"Nói đi, sau lại nói một nửa rồi thôi."
"Hiện tại mẹ em đã có cha em chiếu cố, vì vậy em tới Lục Thành được không." Liễu Thanh Thanh lấy hết dũng khí nói ra.
"Được, chỉ cần em sắp xếp việc nhà xong xuôi, em tùy thời lúc nào đến cũng được, em chỉ cần nói thời gian, anh sẽ an bài tốt bên này cho em.."
Lục Dương cũng nhạy cảm phát hiện Liễu Thanh Thanh rất tự trọng, nên hắn tự nhiên nói ra.
Trong điện thoại, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Hai ngày nữa em đưa mẹ đi khám bệnh, nếu không có vấn đề gì, em liền đặt vé đi, sau đó em sẽ báo lại ngày cho anh."
"Được."
Lục Dương nói ra.
Tán ngẫu thêm một hồi, Liễu Thanh Thanh mới cúp điện thoại.
Ra khỏi phòng.
Nàng nhìn nam nhân trung niên hốc hác ngồi trên salon, đầu tóc đã bạc trắng một nửa, chiếc bụng to khi xưa bây giờ cũng đã xệ xuống rồi, Liễu Thanh Thanh nói ra: "Cha, mấy ngày nữa con phải đi Lục Thành rồi."
"Ừ, bố biết rồi."
Nam nhân trung niên sửng sốt, sau đó lại nhẹ gật đầu.
Ông không giống như mẹ của Liễu Thanh Thanh, tốt xấu gì trước kia ông cũng từng là một người có chút tiền trên tay ở huyện Thanh Sơn này, nên sau khi nghe vợ kể, cũng nhận ra một vài vấn đề.
Tiền sẽ không tự nhiên rơi từ trên trời rơi xuống, ông cũng hiểu điều này, nên quan hệ của cậu thanh niên tên Lục Dương cùng con gái mình không hề đơn giản chỉ là bằng hữu bình thường.
Cứ như là...
Nhưng nói thế nào, người ta cũng đã giúp nhà mình đại ân, nếu như không phải đối phương bỏ tiền ra, vợ của ông chưa chắc đã chống đỡ nổi đến tận bây giờ, chớ đừng nói chi có một căn nhà để sống yên ổn.
"Con đi Lục Thành phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có thời gian bố sẽ lên thăm con."
Nam nhân suy nghĩ một chút nói ra.
Liêu Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Con biết rồi."
---
Vườn khởi nghiệp, văn phòng của chủ tịch.
Lục Dương cúp điện thoại.
Liễu Thanh Thanh sắp tới Lục Thành rồi.
Nghe được tin tức này, Lục Dương nói không cao hứng thì cũng quá giả tạo rồi, tuy rằng hắn giúp đỡ Liễu Thanh Thanh chỉ là tiện tay, không cần báo đáp, nhưng có một nữ nhân xinh đẹp, cam tâm tình nguyện theo ngươi, không đòi hỏi danh phận, là một người nam nhân đều có chút thành tựu, huống hồ...Nghĩ đến dáng người nóng bỏng của Liễu Thanh Thanh.
Lục Dương nhịn không được nuốt nước miếng.
Bản thân hắn quen nhiều nữ sinh như vậy, chỉ có Trần Thu Nguyệt là có thể cùng Liễu Thanh Thanh so sánh, Từ Thi cùng Quan Nguyệt, trên cơ bản đều bị nháy mắt quét sạch.
Hừ...Đúng là cặn bã nam.
Lục Dương âm thầm khinh bỉ mình một chút.
Nhưng hắn cũng không hối hận.
Kiếp trước bản thân cũng đi trong rừng hoa, nhưng lại không có mảnh hoa dính thân, bản thân cũng không phải nam sinh thuần khiết, làm cho bản thân mình đột nhiên ngây thơ, cũng có chút khó khăn.
Còn Liễu Thanh Thanh thì nên an bài thế nào đây/
Lục Dương suy nghĩ về vấn đề này.
Ở bên siêu thị nhỏ vẫn còn một cửa hàng bỏ trống, nếu như Liễu Thanh Thanh muốn làm một cái bình hoa, có thể cho nàng cửa hàng đó để mở khách điếm, bán hoa, cái gì cũng được.
Dù sao cũng chỉ kiếm việc để làm cho qua ngày.
Nếu Liễu Thanh Thanh không muốn như vậy.
Lục Dương suy nghĩ một chút về kế hoạch của mình, phòng thương mại điện tử cũng sắp thành lập, Liễu Thanh Thành trước đây cũng làm tiêu thụ, có nên điều nàng đến đấy làm không.
Đương nhiên, phòng Thương Mại Điện Tử cũng không thể chen lấy ở văn phòng này được, tầng bảy còn có ba văn phòng khác, ý định của Lục Dương là thuê hết toàn bộ.
Trong lòng đã có quyết định.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho Hoàng Tiêu một cú: "Thầy Hoàng, em có một số việc cần thương lượng nới thầy một chút."
"..."
"Không cần, để em đi tới phòng làm việc của thầy là được rồi."
"Được, vậy lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, Lục Dương đứng dậy đi ra văn phòng, công ty mở rộng ban ngành, chuyện này Lục Dương đã sớm thương lượng với Lữ Tiểu Vũ, nàng cũng không có ý kiến gì.
Mười phút sau.
Lục Dương đi tới khoa thương mại của trường.
Khoa thương mại của trường là phòng ban độc lập, nằm gần vườn khởi nghiệp, bởi vì không có sự tình chủ yếu, cũng chỉ chịu trách nhiệm cho mấy tòa nhà trong vườn khởi nghiệp, còn quản lý thêm tiền điện nước, sân trường của trường học.
Thời điểm ký hợp đồng lần trước, Lục Dương đã đi đến văn phòng của Hoàng Tiêu, vì vậy cũng biết ở đâu.
Văn phòng ngoài trừ Hoàng Tiêu ra, còn có hai nữ nhân trung niên, bọn họ cũng là thầy giáo của khoa thương mại, sau khi hướng về hai nữ nhân chào hỏi, Lục Dương đi về phía Hoàng Tiêu.
Hoàng Tiêu nhìn thấy Lục Dương liền đứng dậy nghênh đón, bắt tay, Hoàng Tiêu nói ra: "Lục Dương, em ngồi đi, để ta đi pha ly trà."
"Không cần đâu thầy Hoàng."
Lục Dương khoát tay áo.
"Hôm nay em tới đây vì một chuyện nhỏ, nói xong liền đi à."
Hoàng Tiêu dừng bước, nói ra: "Chuyện nhỏ gì?"
"Thầy Hoàng, công ty của em không phải thuê văn phòng tầng bảy sao? Hiện tại tầng bảy còn có ba văn phòng khác, em muốn thuê hết.."
Lục Dương nói ra mục đích của mình.
Hoàng Tiêu có chút khiếp sợ.
Hai nữ nhân kia nghe được lời nói của Lục Dương, cũng nhịn không được mà nhìn lại.
Thuê toàn bộ tầng bảy, cho dù trường học có ưu đãi, tiền thuê hằng năm cũng gần hai mươi vạn rồi, bọn họ không nghĩ tới cậu sinh viên này lại quyết đoán như vậy.
Hoàng Tiêu kinh ngạc nói :" Lục Dương, em thuê nhiều văn phòng như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là mở rộng công ty rồi, em tính thêm mấy ban ngành mới, nếu như để chung một văn phòng, sẽ có một chút ảnh hưởng, nên em tính mở rộng ra."
"Chuyện này mà em nói là chuyện nhỏ sao?"
Hoàng Tiêu hít vào một hơi.