Chương 299: Liễu Thanh Thanh Đến Rồi (3)
Giữa trưa ngày thứ hai.
Đồ điện gia dụng Lục Dương đặt đã được đưa tới.
"Lão bản, lại mua thêm căn nhà sao?"
Người lắp điều hoa là một người quen cũ, hắn có chút kinh ngạc nói ra.
Lục Dương đưa cho hắn một điếu thuốc, nói ra: "Đúng vậy a."
"Xem ra tôi đây không hiểu được suy nghĩ của lão bản rồi, mua nhiều căn hộ như vậy để mỗi ngày ở một căn sao?" Sư phụ già đem thuốc lá kẹp vào tai, sau đó tiếp tục làm việc.
Lục Dương chỉ cười cũng không giải thích.
Bản thân mình đương nhiên là không ở nhiều như vậy rồi, nhưng không có cách nào khác, ai bảo hắn nhiều bạn nữ kia mà.
Lắp đặt điều hóa, máy giặt xong, sư phụ già quét dọn, thu dọn đồ dạc của mình ra ngoài sau đó dặn dò Lục Dương, tủ lạnh thì mười hai giờ sau mới được cắm điện sử dụng, Lục Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhìn đồ dùng trong nhà cũng không nhiều.
Chỉ có một bộ tủ với TV, một cái giường lớn, một tủ quần áo, về phần những thứ khác, còn phải xem Liễu Thanh Thanh thích gì mới mua.
Chung cư Hoa Đình khu 12 nằm ở cức bắc, chính là nằm gần chỗ với hai cửa hàng của Lục Dương, khoảng cách từ đây tới trường học có chút xa.
Buổi tối.
Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt một cuộc điện thoại, nói một ít về sự tình trường học, sau đó lại gọi cho Liễu Thanh Thanh xác nhận thời gian, nghe nói Liễu Thanh Thanh mua vé tàu hỏi, Lục Dương bảo nàng đổi thành tàu cao tốc, bởi vì như vậy, có thể tới sớm hơn một giờ.
...
Sáng sớm, Lục Dương lái xe tới nhà ga.
Nhà ga vẫn giống như thường ngày, hỗn loạn không chịu nổi, dòng người đông đúc không thôi.
Phóng nhẵn nhìn xung quanh, khắp nơi đều là người.
Điều này làm cho Lục Dương nghĩ đến một cá khúc từng nghe, còn sống....
"Soái ca.."
"Ta không cần..."
Nhìn thấy một nữ nhân cầm thẻ phòng đi tới, Lục Dương khoát tay áo đi về phía trước.
Nhìn đồng hồ.
Đã mười giờ sáng rồi, chuyến tàu của Liễu Thanh Thanh có lẽ sẽ nhanh tới.
Đứng ở đại sảnh đợi một hồi, điện thoại của Lục Dương vang lên, là Liễu Thanh Thanh gọi tới, hắn ở trong đám người tim tìm, liền phát hiện nàng đang cầm hành lý.
Hương vế phía Liễu Thanh Thanh vẫy tay, Lục Dương nói ra: "Bên này."
Liễu Thanh Thanh cũng nhìn thấy Lục Dương, nàng cúp điện thoại, kéo hàng lý đi tới.
Hôm nay Liễu Thanh Thanh mặc một chiếc quần jean trắng bệch bó sát người, tôn lên đôi chân dài miên man, mang một chiếc giày thể thao màu trắng, làm nàng có vẻ cao hơn một mét bảy,ở trong đám người nổi bật không thôi, cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Nhìn thấy Lục Dương đi qua, nhận lấy hành lý, làm không ít người phải tiếc nuối danh hoa đã có chủ rồi.
Một tay kéo hành lý, một tay nắm Liễu Thanh Thanh, xuyên qua đại sảnh, đi vào bãi đỗ xe. Đem hành lý Liễu Thanh Thanh đặt vào phía sau, hai người lên xe.
Lục Dương nhìn nàng, nói ra: "Trưa này về nhà ăn cơm, để cho em nếm thử mùi vị của anh."
"Được a."
Liễu Thanh Thanh cúi đầu xuống tìm sợ dây an toàn.
Nhìn xung quanh không có ai, Lục Dương lặng lẽ ghé mặt tới, Liễu Thanh Thanh đang mải cúi đầu thắt dây, vừa ngẩng đầu dậy thì bờ môi mịn màng của nàng đã chặm vào gương mặt Lục Dương.
Lục Dương cười hắc hắc vài tiếng, nói ra: "Gấp gáp như vậy sao."
"Anh cố tính thì có." Liễu Thanh Thanh dùng nắm tay nhỏ, ở trên cánh tay Lục Dương đập vài cái, cũng không dùng lực, chỉ là hành động mà mấy cặp đôi hay làm.
Lục Dương thò tay qua eo nhỏ Liễu Thanh Thanh, ôm lấy nàng, nói ra: "Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em đấy."
"Em cũng vậy."
Liễu Thanh Thanh nói ra.
Lục Dương cười nói: "Vậy thì hôn một cái?"
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của nàng chớp chớp, bộ dạng không biết gì.
Còn chưa biết nên nói gì, Lục Dương đã hôn vào đôi môi mịn màng của nàng.
Bởi vì bãi đổ xe lộ thiên, lại có rất nhiều ngươi lui tới, hiển nhiên cũng không thể làm gì được, sau một phen hôn kiểu Pháp, hai người liền tách ra.
Lục Dương lái xe, Liễu Thanh Thanh thì ở bên cạnh, yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Lục Thành cũng không có gì đẹp mặt, để về sau anh dẫn em đi chơi."
Lục Dương nói ra.
"Đi đâu chơi?"
Liễu Thanh Thanh tỏ ra bộ dạng hứng thú.
"Cái này còn phải xem em muốn đi đâu, trong nước hay ngoài nước, chỗ nào cũng được, đương nhiên, có nhiều chỗ không thể đi, anh còn muốn sống thêm vài năm đấy." Địa phương Lục Dương nói không thể đi, chính là mấy cuốc gia đang chiến tranh đấy, đi những quốc gia này quá nguy hiểm, bởi vì chiến tranh tàn phá, cũng không có địa điểm nào để xem.
Liễu Thanh Thanh nghĩ một lát, mơ ước nói: "Em cũng không muốn đi nước ngoài, em chỉ muốn đến Đại Lý ngắm nhìn sông Mỹ Lệ một lần, thời điểm học cấp ba, em đọc rất nhiều tạp chí du lịch, cảm giác muốn đến đó một lần nhìn xem."
"Được, nếu có thời gian anh dẫn em đi."
Lục Dương tự nhiên sẽ không nói tưởng tượng với thực tế khác xa với nhau, dù sao người trẻ tuổi nên trong lòng cũng có chút lãng mạn.
Hắn cũng đã từng tới Đại Lý, cái gì Thương Sơn nhị biển đều đã đi qua, thứ làm cho Lục Dương ấn tượng nhất, chính là khí hậu vô cùng tốt.
Đông ấm hè mát, bầu trời luôn mang một màu xanh thẳm.
Lúc đấy Lục Dương ở Homestay, nhưng mười cái Homestay, chỉ có một hai nhà là lắp điều hòa, vì vậy có thể nói khí hậu của Vân Nam(Đại Lý) tốt như thế nào, không chỉ có không khí mát mẻ, mà ngươi cũng rất ít, đi chơi có thể tận hưởng vẻ đẹp của núi rừng...
Nửa giờ sau, xe từ cửa Bắc tiến vào chung cư Hoa Đình.
Hai người từ tầng ngầm gara, trực tiếp đi thang máy đến tầng tám.
"Đây là phòng anh thuê sao?"
Nhìn Lục Dương lấy ra chìu khóa, mở cửa phòng, Liễu Thanh Thanh nhịn không được hỏi.
"Cái gì mà thuê, anh cố ý mua cho em đấy, về sau ở Lục Thành, đây là nhà của chúng ta." Cửa phòng mở ra, hai người trước sau đi vào.
Liễu Thanh Thanh tiến vào nhìn xem, nàng cũng không để ý đến đôi mắt của mình đã ẩm ướt.