Chương 301: Lựa Chọn (2)
Trước kia nàng đối với cha mình thì rất sùng bái, bởi vì bố nàng là người đầu tiên mở công ty ở thị trấn, hơn nữa, còn là người đâu tiền mua xe hơi, thời điểm nàng đi học, sinh hoạt đều ưu việt hơn người khác, quần áo luôn mới hơn nữ sinh ở trong lớp. Nhưng phụ thân khổ cực nửa đời người, so ra còn kém hơn Lục Dương làm một cái kịch bản nhiều.
Ai lợi hại hơn, cũng không phải nói.
Việc này vẫn chưa xong.
Lục Dương tiếp tục nói: "Anh còn mở một cái công ty, em có thể lên baidu tìm Csite, chính là trang web của công ty anh, trước mắt lợi nhuận cũng không tệ, có thể kiếm được tiền."
Liễu Thanh Thanh cầm lấy điện thoại mình tìm thử, nhìn baidu nhảy vô số tin tức, nàng lần nữa bị chấn kinh. Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, Lục Dương đã làm nhiều việc như vậy.
Nhìn thoáng qua điện thoại của Liễu Thanh Thanh, là một chiếc điện thoại ở trong nước, Lục Dương nói ra: "Để ngày mai anh mua cho em một chiếc smart phoen."
"Điện thoại của em vẫn sài được, không cần đổi đâu."
Liễu Thanh Thanh giải thích nói.
Lục Dương nói: "Đó là bởi vì em chưa sử dụng điện thoại tốt hơn."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, so sánh với căn phòng trên một triệu, điện thoại cũng không coi vào đâu, nếu như nàng đã chấp nhận thân phận của mình, thì ngược lại từ chối cũng không tốt.
Ăn xong bữa cơm.
Liễu Thanh Thanh cầm chén đũa đi rửa, sau đó nói: "Về sau thời điểm anh tới đây, nấu ăn để em lo."
"Có gì khác nhau à?"Lục Dương nhìn nàng một cái.
Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Mẹ của em nói, trong nhà có nữ nhân, không thể để cho nam nhân nấu ăn..Với lại lúc ở nhà, em cũng thường xuyên nấu ăn, tay nghề còn không tệ."
"Vậy được, chỉ cần ăn ngon là được, anh rất hay bắt bẻ đấy." Lục Dương cũng không muốn đi uốn nắn tư tưởng của Liễu Thanh Thanh.
"Yên tâm đi, khẳng định sẽ phù hợp khẩu vị của anh."
Liễu Thanh Thanh tỏ ra tự tin.
Rửa bắt đũa xong, Liễu Thanh Thanh nhìn thấy Lục Dương đang ngồi trên ghế salon xem TV, nàng đi tới, tự nhiên ngồi ở bên cạnh Lục Dương.
Lục Dương cũng nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Trên người Liễu Thanh Thanh có một cỗ hương thơm nhàn nhàn, không biết là ở trên thân hay ở tóc nàng.
Lục Dương nói ra: "Kế tiếp em tính thế nào."
"Do anh an bài."
Liễu Thanh Thanh không có chủ kiến.
Lục Dương nói: "Anh an bài em làm một con chim hoàng yến thế nào?"
"Cũng được a, chỉ cần anh thường xuyên đến tìm em là được." Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lục Dương, bộ dạng không để ý lắm.
Lục Dương lắc đầu: "Anh nói giỡn đấy, một mực ở trong nhà, không khó chịu đến điên mới là lạ, anh có hai việc, em nghe một chút, chọn việc này, còn do em quyết định."
"Vậy anh nói đi."
Liễu Thanh Thanh dựa vào trong ngực Lục Dương, một tay lặng lẽ chui vào trong áo của hắn, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, ở trên da thịt Lục Dương sờ mó.
Lục Dương nhịn không được nói ra: "Có nghiêm túc nghe không a."
"Đang nghe đây, anh nói đi."
Lục Dương mặc kệ cái tay đang ở trong áo mình, nói ra: "Vừa rồi chúng ta đi vào cửa Bắc, ở chỗ đường bên cạnh anh có một cái cửa hàng, lựa chọn thứ nhất, là em mở một cửa hàng gì đó, anh đệ nghị là cửa hàng bán hoa, khách hàng sẽ không nhiều, tương đỗi nhẹ nhõm, cũng không mệt mỏi..."
"Thứ hai thì sao?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Lúc đầu nàng tưởng Lục Dương chỉ an bài cho mình một phương án, không nghĩ tới còn có phương án thứ hai, lúc nói chuyện, tay nàng cũng lặng lẽ từ áo chui vào quần Lục Dương.
"Thứ hai thì đến công ty của anh."
"Công ty của anh gần đây mở rộng, cần không ít người, nếu em muốn, anh có thể an bài vào, bên này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không nhàn nhã như mở cửa hàng bán hoa...Em..."
Lục Dương hít vào một hơi.
Nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh vẫn chăm chú vào tay của mình, cũng không phát hiện Lục Dương đang nhìn mình, nàng nói ra: "Em chọn cái thứ nhất."
"Vì sao?"
Lựa chọn thứ hai tốt hơn một tí, nếu Liễu Thanh Thanh chọn vào công ty hắn, Lục Dương cũng không cần phải đi tuyển thư ký rồi. Ở trong công ty phát triển, mặc kệ tương lai ra sao, ít nhất vẫn có nhiều thu hoạch, hơn nữa, tiền kiếm được cũng nhiều hơn một ít, với lại Lục Dương lại là chủ tịch của công ty, coi như không đặc biết chiếu cố Liễu Thanh Thanh, thì cũng có thể nói bóng gió một chút...
"Bởi vì em không muốn tham dự vào công việc của anh."
Liễu Thanh Thanh nói ra đáp án này.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Lục Dương, nói ra: "Anh đã cho em rất nhiều rồi, em cũng rất thỏa mãn, vì vậy không muốn được một bước lại lấn một thước, tình nhân là tình nhân, vượt quá giới hạn đó sẽ không tốt, nếu một mực ở bên cạnh anh, bị người ta phát hiện thì sao?"
"Em nghĩ gì nhiều vậy."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
"Không..Em chỉ phòng ngừa chu đáo, em không muốn về sau anh phải lựa chọn, em cảm giác bây giờ đã là rất tốt rồi, chỉ cần anh không vứt bỏ em là được, em sẽ một mực ở đây."
Nói xong, Liễu Thanh Thanh vứt một cái mị nhãn.
Nàng ở trên quần Lục Dương lúc lọi một lúc, lấy ra đùi trống, rồi lặng lẽ cuối đầu xuống...
Hí....iiiii....