Chương 302: Không Phải Tỷ Tỷ Lần Trước (1)
Em dám nuốt cả con của mình...
...
Sau một phen tập thể dục buổi trưa.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh rời khỏi chung cư, đi vào cửa hàng ở bên ngoài cửa bắc.
Lục Dương dùng chìa khóa mở cửa cuốn trước mặt, nói ra: "Em nhìn một chút, hơn bốn mươi mét vuông, mở cửa hàng bán hoa có lẽ cũng được."
Hơn bốn mươi mét vuông nghe không nhiều lắm, nhưng cũng không phải dùng để ở, dùng làm một cái cửa hàng thì cũng không nhỏ, ít nhất nhìn cái siêu thị bên cạnh cũng rất bình thường.
Căn phòng đã trùng tu xong.
Điện nước đều đầy đủ.
Trên đỉnh đầu còn treo một cái đèn chân không.
"Đẹp quá."
Liễu Thanh Thanh có chút vui mừng nói.
Lục Dương đem chìa khóa đặt vào tay Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Mặt tiền cũng rất rộng, mở cửa hàng vậy là đủ rồi, nhưng vị trí không được tốt lắm, bên này dòng người không được nhiều, bất quá, cũng không sao cả, dù sao cũng không trông chờ nó có thể kiếm được tiền, chính là cho em tìm được một chuyện để làm, miễn cho em rảnh rỗi buồn chán..."
Liễu Thanh Thanh không phục, nói :" Ai nói anh là không cách nào kiếm được tiền, anh cứ nhìn đi, em nhất định sẽ kiếm được tiền."
"Vậy được, kiếm được thì đều là của em, thiếu thì anh bù vào."
Lục Dương cũng không đả kích lòng tự tin của nàng, còn nói thêm: "Bên cạnh có một cái siêu thị nhỏ, là anh mở đấy, lão bản là một đại tỷ, anh lúc trước gặp trên tàu hỏa, nàng còn có một cô con gái tên là Đậu Đậu, học ở tiêu học..."
Lục Dương giới thiệu tình huống đơn giản một chút.
Liễu Thanh Thanh sau khi nghe xong, có chút cảm động, nói: "Anh thật là tốt bụng."
"Ách."
Lục Dương nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Không cho phép em nói như vậy."
"Vì sao, anh chính là người tốt mà."
"Không được, em phải kêu anh là cặn bã nam."
Lục Dương cười nói.
"Cặn bã nam."
Liễu Thanh Thanh che miệng cười, nào có người thích kêu như vậy đâu.
Lục Dương cũng cười: "Vậy mới đúng."
Người tốt thì có tác dụng gì chứ?
Người tốt chưa chắc có hảo báo, trên đầu còn có thể bị mang nón xanh, Lục Dương đặc biệt không thích người ta kêu mình là người tốt.
Bên ngoài cửa hàng vẫn chưa trang trí nên cũng không có gì đẹp mắt, Lục Dương mang theo Liễu Thanh Thanh đi vào siêu thị nhỏ sát vách tìm Tần Lam, rồi giới thiệu hai người với nhau, về sau hai người là hàng xóm rồi, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Tần Lam cũng không ngu ngốc, thân làm một nữ nhân từng đi lấy chồng, nàng nhìn ánh mắt Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương, cũng nhận ra điều gì, nên cũng rất nhiệt tình, lôi kéo nàng nói về việc nhà.
"Đậu Đậu trưa nay không về sao?"
Lục Dương hỏi.
Ở trong siêu thị này, hắn không nhìn thấy tiểu nha đầu Đậu Đậu đâu.
Tần Lam ngẩng đầu, nói ra: "Giữa trưa chị không có thời gian nấu cơm, nên bảo nàng ăn cơm ở trường rồi hộc, trường học cũng có bán trú, chỉ tám trăm tệ một tháng là được rồi..."
"Đậu Đậu có thích không?"
"Nàng rất thích ăn trưa ở trường học, ở đó đều có khoai tây với thịt, cũng rất thích chơi với bạn của mình, còn nói cô giáo rất chiếu cố..." Tân Lam hưng phấn kể về sự tình của Đậu Đậu ở trường học.
Lục Dương liền hiểu rõ, hẳn là phong bao lì xì, với những lời nói lúc đó đã có tác dụng, có giáo viên ở trường học chiếu cố, đối với Đậu Đậu mà nói, là một tin tức tốt, chỉ cần nàng có thể chậm rãi thích ứng sinh hoạt trường học, kết giao nhiều bạn mới, thì rất nhanh liền có thể khôi phục lại bản tính hài tử, sẽ không xuất hiện tình trạng bi kịch như Từ Thi.
Đôi khi.
Một lão sư có thể dạy nên một học sinh, cũng có thể hủy hoại cả đời học sinh...
Lục Dương lấy rỏ đựng đồ, tìm một lọ sữa tắm, một lọ dầu gội đầu, rồi để vào trong túi
Giữa trưa giúp Liễu Thanh Thanh sửa soạn đồ dùng, hắn mới phát hiện nàng ấy không mang những thứ này.
"Đi thôi, chúng ta đi nội thành chơi."
Lục Dương giơ lên túi đồ, ý bảo Tần Lam bản thân đã cầm những thứ này rồi, về sau đối chiếu hàng hóa có thể loại trừ ra, không phải xuất hiện lỗ hổng, sau đó nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Đi nội thành làm gì."
Liễu Thanh Thanh cũng đi theo phía sau ra khỏi cửa.
"Đi mua điện thoại di động, không phải vừa mới nói, sẽ mua cho em cái mới sao? Mặt khác mua những thứ khác luôn, cũng sắp đến mùa hè rồi, dẫn em đi mua mấy cái váy mặc."
Bảo Liễu Thanh Thanh ở bên ngoài đợi một hồi.
Lục Dương đi vào chung cư, đem xe chạy ra, về phần dầu gội đầu, đã bị hắn tiện tay đôi ở chỗ ngồi phía sau rồi.
Liễu Thanh Thanh sau khi lên xe.
Lục Dương hướng phía nội thành đi tới, sau đó hỏi: "Em có ý định đổi sang điện thoại nào chưa?"
"Em không biết." Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
"Quả táo 4 coi như cũng được, bất quá anh có cảm giác nó hơi cũ mất rồi, vì vậy mua một chiếc SamSung nhé."
"Cũng được."
"Vậy được, trước hết sài SamSung, nếu em không thích, chúng ta mua cái mới, dù sao cũng không mất mấy tiền."
Lục Dương lái xe tới cửa hàng SamSung.
Thấy có người đi tới, nhân viên hướng dẫn mở cửa, nói ra: "Hai vị muốn mua điện thoại di động sao?"
"Mua cho nàng một cái."
Lục Dương chỉ vào Liễu Thanh Thanh.
Nhân viên lập tức đem mục tiêu nhắm vào Liễu Thanh Thanh, đi bên cạnh nàng giới thiệu.
Lục Dương nhìn các mẫu điện thoại.
Hiện tại smartphone của samsung cũng không nhiều lắm, chủ yếu co hai cái xem như cũng được, một cái là i9000, cái khác là i9100 cũng chính là sam sung S2.
Nhân viên tiếp thị, cũng chỉ tập trung vào hai loại này.
I9100 mặc dù là style mới năm nay, thiết kế sắc sảo rõ ràng, gu thẩm mỹ của người thiết kế, rõ ràng vượt ra khỏi thời đại, nhưng Liễu Thanh Thanh ngược lại ưa thích I9000 hơn.
Đây cũng là sản phẩn đồng dạng Iphone 4.
Lục Dương cũng chọn trúng cái này, mặc dù được đưa ra thị trường vào năm trước, nhưng đây là mẫu smart phone kinh điển nhất của SamSung lúc đầu, cũng là chiếc có lượng tiêu thụ tốt nhất, màn hình 4in, hệ thống android 2.1, độ phân giải 5MP, thiết kế tương đối mới lạ, dung lượng pin 1500 miliampe(mAh), ít nhất là có thể đủ dùng cho một ngày.