Chương 31: Đậu Đậu
Đối diện trước mặt Lục Dương là một bà cụ mang theo một bé gái nhỏ nhắn.
Bà cụ nhìn qua niên kỷ rất lớn, trên mặt đều là nếp nhắn, trên tay mang theo một chiếc vòng bạc sẫm màu, ôm bé gái trong lòng,
Bé gái nhìn qua khoản năm sáu tuổi, có một đôi mắt to tròn, từ ánh mắt của nàng, còn nhìn thấy mốt tí sợ hãi người lạ.
Nhìn miếng vá trên quần áo của nàng, có lẽ điều kiện gia đình không tốt lắm.
"Muội muội, em bao nhiêu tuổi."
Quan Nguyệt hỏi ra.
"Sáu tuổi."
Thanh âm của bé gái rất dứt khoát, nói xong e sợ rụt vào tay lão nhân bên cạch.
Lão bà cười cười, sờ lên đầu của nàng, nói ra:" Cùng chị gái nói chuyện, sao cháu lại sợ hãi."
"Bà cụ, cháu của bà cũng thật đáng yêu." Quan Nguyệt không kìm được tấm lòng yêu mến của mình, lại hỏi:"Em gái đi học chưa?"
"Còn chưa có, bà nội nói, chờ mẹ kiếm được tiền, liền có thể đi học rồi." Tiểu cô nương nhẹ giọng trả lời.
Thân thể Quan Nguyệt khẽ run lên, nàng nhìn qua Lục Dương.
Điều kiện gia đinh của Quan Nguyệt rất tốt, cha mẹ đều công tác ở trong nhà nước, trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu mặc, huống hồ là tiền đi học.
Nàng còn lần đầu tiên gặp tình huống như vậy.
Ở nhà nàng thường coi TV, cũng thường xuyên chứng kiến một số hoàn cảnh khó khăn, nhưng đó là ở trên TV, cách xa vạn dặm, đâu tận mắt nghe thấy như vậy.
Bé gái cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhỏ giọng nói:"Ta không muốn đến trường, ta chỉ cần mẹ ở bên cạnh ta."
Nói xong nức nở vài cái, đôi mắt có một chút ửng đỏ.
Sau khi nghe được những lời chân thành của bé gái, Quan Nguyệt không cầm được nước mắt.
Lục Dương cũng hít vào một hơi.
Hắn sờ lên đầu tiểu cô nướng nói ra :" Yên tâm, mẹ em kiếm được tiền rồi, sẽ ở bên cạch với em."
Nghe được Lục Dương nói, bé gái hít mũi, dừng khóc.
Lục Dương liền trò truyện với bà cụ, mới biết ngọn nguồn sự tình.
Bé gái tên Đậu Đậu, sống ở nông thôn bên ngoài Lục Thành, năm trước, bố của cô bé bị tai nạn xe, bởi vì chữa trị cho bố, nên trong nhà đã không còn tiền nữa, ngược lại còn mắc nợ thêm không ít.
Vì trả nợ, đồ vật trong nhà đều bị bán đi hết, không may bố của cô bé cũng không qua khỏi.
Trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con, cụ bà năm nay đã 70 tuổi, khi còn trẻ đã bị thương tật, về già không còn nổi sức lực làm việc nữa.
Tiểu cô nương ngồi trong long bà cụ thì mới được sáu tuổi.
Mẹ cố bé không còn biện pháp, liền để con cho bà nội nuôi, một mình lẻ loi lên thành phố làm công, ăn mặc tiết kiệm, một tháng gửi ít tiền về nhà, còn dư lại thì đem đi trả nợ.
Cụ bà ở nhà, một bên chiếu cố hài tử, một bên đi nhặt rác kiếm sống.
Lần này, thừa dịp quốc khách, cụ liền đem bé gai đi gặp mẹ, thỏa nối nhớ mẹ của bé gái, cũng quan sát xem con dâu của bà có sống tốt không.
Nghe xong, Lục Dương cùng Quan Nguyệt đều trầm mặc.
Lục Dương cảm thấy rung động.
Tựa hộ thế giới quan của hắn có một tí xung đột.
Kiếp trước, thời điểm trà trộn ngành giải trí, Lục Dương thường thấy nhiều việc vì tiền mà phản bội lẫn nhau, nhìn thấy nhiều nữ sinh vì tiền bạc mà chấp nhận làm "Trà xanh", làm Lục Dương càng ngày cảm thấy kết hôn chỉ là do nhu cầu, khi gặp khó khăn thì đường ai nấy đi.
Đây cũng là lý do mà kiếp trước hắn chưa bao giờ kết hôn.
Nhìn thấy mẫu thân của Đậu Đậu, làm cho Lục Dương không biết nói lên lời, ở bên ngoài phiêu bạc hai năm để kiếm tiền, không oán không hận, vẫn đem mẹ già chăm sóc, gửi tiền về hàng tháng, còn giúp chồng đã mất của mình trả nợ.
Đây có lẽ là người phụ nữ có thể gánh cả nửa bầu trời đi.
Lục Dương kính nể loại nữ nhân này, có thể vì gia đình mà trả giá hết thảy.
----
"Cơm hộp đây, cơm hộp đây.."
Thanh âm nhân viên trên tàu truyền tới, làm Lục Dương tỉnh lại.
Đậu Đậu nhìn thấy hộp cơm trên tay các hành khách khác, không tự chủ nuốt nước miếng, nhưng cô không nói lời nói, cũng không đòi hỏi bà nội phải mua cho mình.
Bà cụ lấy ra một cái túi màu đen, bên trong chứa vài miếng khoai lang mền nhũn, có lẽ là loại không chiên dầu.
Một ý nghĩa bất chợt xuất hiện trong đầu Lục Dương.
"Bà nội, đây là khoai tây nhà làm sao?"
Lão thái thái cười haha, nói:"Không phải khoai tây, là khoai làng nhà trồng, sau khi hấp xong thì phơi khô, liền có bộ dáng như vậy."
"Bọn cháu cũng nếm thử đi, trong nhà trông đấy, không có chất hóa học." Lão bà sợ Lục Dương cùng Quan Nguyệt lo lắng, giải thích.
Tại nông thôn, khoai lang cũng không phải thứ quý, giá cả thập phần tiện nghi, rất nhiều khoai lang bán không được, đều vứt cho gia súc ăn.
"Cảm ơn, cháu thử miếng."
Lão thái thái rất khách khí, nhét vào tay Lục Dương cùng Quan Nguyệt một nắm to, Quan Nguyệt có chút không dám nhận, nàng biết rõ, đầy là thức ăn của hai bà cháu khi lên thành phố.
Bất quá, Lục Dương dùng ánh mắt ngăn nàng lại.
Lục Dương đem một miếng khoai lang cho vào miệng, vị ngọt mà không ngán, mùi vị rất không tồi.
"Ngon quá."
Lục Dương tán thưởng một câu.
Sau đó hắn đứng dậy, hướng về buồng xe đi tới.
Đuổi theo nhân viên phục vụ, Lục Dương hỏi:" Một hộp bao nhiều tiền."
"25 tệ."
Nhân viên phục vụ đưa tay ra dấu.
"Hơi mắc, 20 tệ một hộp, ta mua năm hộp, thế nào?" Lục Dương từ trong túi móc ra tờ một trăm tệ.
"Oke." Nhân viên phục vụ cũng không dài dòng.
Mỗi hộp cơm chi phí đều không cao, đừng nói hai mươi tệ, đợi lát nữa không bán được, mười lăm tệ hắn cũng bán, huống chi Lục Dương lại mua nhiều như vậy, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhân viên nhiệt tình xếp năm hộp cơm vào túi cho Lục Dương.
"Buổi tối ngươi vẫn bán nữa sao?" Lục Dương hỏi một câu.
"Đúng vậy, hôm nay là ca trực của ta." Nhân viên phục vụ cười nói.
Lục Dương lại cầm lấy năm mươi tệ, nói ra:" Lần này, không cùng ngươi mặc cả, ta mua hai phần, buổi tối, ngươi đưa tới chỗ này."
Nhân viên phục vụ còn chưa minh bạch ý tứ của Lục Dương, hắn ngơ ngác nói:" Buổi tối, ngươi tự mua không được sao."
"Không phải mua cho ta, mà là cho hai bà cháu đối diện, tí nữa ta phải xuống xe rồi." Lục Dương giải thích.
Nhân viên phục vụ lúc này mới hiểu rõ, sắc mặt hắn nghiêm lại, từ trong ví lấy ra mười tệ đưa cho Lục Dương nói ra:" Ngươi thật tốt bụng, ta cũng không cho ngươi chịu thiệt, coi như ta bán giá này, dùng nhân phẩm của mình cam đoan sẽ đưa hai hộp cơm tới hai bà cháu kia."
"Được, có những lời ngươi nói ta cũng an lòng."
Lục Dương không có khách khí, nhận lấy mười tệ, cầm theo hộp cơm quay người rời khỏi.
Nhân viên phục vụ nhìn một hồi, đợi đến lúc Lục Dương quay lại chỗ ngồi, trên khuôn mặt cứng ngắc kia lộ ra nụ cười chân thành.
"Chàng trai, cháu mua nhiều như vậy làm gì?"
Lão thái thái nhìn trên tay Lục dương cầm một túi lớn, có chút kinh ngạc.
"Bốn người chúng ta cùng ăn đi, cháu còn sợ không đủ ăn."
Lục Dương từ túi lấy ra hộp cơm, đưa Quan Nguyệt một phần, sau đó lại đưa cho bé gái, bé gái cũng không nhận lấy, quay lại nhìn bà nội.
"Bà nội, chúng ta vừa rồi ăn khoai làng của bà, bây giờ hộp cơm này bà cũng không thể từ chối nha."Lục Dương nói ra.
"Khoai lang không đáng tiền." Bà cụ có chút khó xử.
Lục Dương lắc đầu:"Trong mắt của cháu, khoai lang của bà còn giá trị hơn hộp cơm này nhiều, cầm lấy đi, Đậu Đậu đói bụng rồi."
"Đúng vậy bà, đợi lát nữa liền nguội rồi."Quan Nguyệt tiếp lời.
Bà cụ bất đắc dĩ nhận lấy, chứng kiến bà nội nhấn lấy hộp cơm, tiểu cô nương cũng vui vẻ tiếp nhận, còn giòn giã nói một câu.
"Cảm ơn ca ca."
Hộp cơm trên xe lửa mùi vị không tốt lắm.
Lục Dương ăn vài miếng, liền không muốn ăn, đem phần của mình đưa cho Đậu Đậu, sức ăn của Đậu Đậu rất lơn, rất nhanh liền xử lý xong phần của Lục Dương, Quan Nguyệt thấy thế cũng đưa nửa hộp của mình cho bé gái.
Lục Dương lại đem hộp cuối cùng đưa cho bà cụ, vì không muốn lãng phí thức ăn, nên bà cụ cũng không cự tuyệt.
Vài tiếng sau, tàu hỏa đã đến Thượng Hải.
Đến trạm dừng, dưới ánh mắt đỏ hoe của Đậu Đậu, Lục Dương cùng Quan Nguyệt vẫy tay tạm biệt.
Trước khi đi, Lục Dương đưa cho bà cụ số điện thoại của mình, nếu ở Lục Thành mà cần trợ giúp, có thể gọi điện cho mình.
Sau đó, dưới ánh mắt lưu luyến của Đậu Đậu, tàu hỏa tiếp tục chạy...