Chương 32: Nỗi Buồn Ngô Bá
Rời khỏi ga tàu.
Lục Dương nhìn Quan Nguyệt:"Vì sao từ lúc xuống tàu đến giờ, em cứ nhìn chằm chằm vào anh vậy."
"Bởi vì hôm nay anh hết sức đẹp trai."
"Thế từ trước đến nay anh không đẹp trai sao."
"Trước kia không giống vậy."
"Tại sao lại không giống vậy."
"Thì là không giống chứ sao..."
....
Quan Nguyệt ôm lấy cánh tay Lục Dương.
Hai người ta một câu, ngươi một câu, cự vậy rời khỏi trạm.
"Chúng ta đi taxi nhé.?
Năm 2010, ở huyện thành nhỏ căn bản còn chưa có xe buýt, trên đường chỉ có từng chiếc taxi chạy qua chạy lại, giá cả không đắt, cao nhất cũng chỉ tốn năm tệ.
Hai mươi tệ có thể chạy vòng quanh thị trấn mấy vòng.
"Không được..."
Chưa đợi Quan Nguyệt nói hết câu, Lục Dương đã vẫy tay lên, ven đường có một thanh niên trẻ tuổi, có làn da hơi ngăm đen, đang nhàm chán ngồi trên chiếc xe xích lô.
"Là Ngô Bá."
Quan Nguyệt kinh ngạc hỏi:" Anh gọi hắn đến à?"
"Không phải do anh gọi, là hắn nghe nói chúng ta trở về, vì vậy muốn đi qua đón chúng ta." Lục Dương nắm tay Quan Nguyệt, đi qua ven đường.
"Bá tử."
Hắn gọi to một tiếng.
Ngô Bá đạp xinh lô đi qua, chỉ vào chỗ ngồi đằng sau, nói ra:"Chỉ có điều kiện này thôi, không lên xe thì đi bộ."
"Bá tử, trường ngươi còn chưa khai giảng à."
Quan Nguyệt leo lên xe, hỏi.
Ngô Bá cũng không quay đầu, lại nói :" Trường đại học của ta khai giảng muộn hơi so với đại học của bọn ngươi, tiếc cho bạn học Quan Nguyệt, lấy sức học của ngươi có thể đậu được đại học Phúc Đán, Thanh Hoa- Đài Bắc nói chừng cũng có thể, chỉ vì theo đuôi tên này...."
"Chậc chậc..."
Nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Lục Dương, Quan Nguyệt vì ngươi mà chọn học tại Lục Thành, chuyện này tại nhị trung Thanh Sơn đã truyền khắp nơi, nghe nói rất nhiều lão sư đã bắt đầu đóng đinh ngươi treo lên rồi, còn có người nói, ngươi hại Thanh Hoa- Đài Bắc mất đi một sinh viên ưu tú."
Nhìn vẻ cười trộm của Quan Nguyệt, nét mặt Lục Dương mang vẻ bất đắc dĩ.
Cũng là do bộ mặt đẹp trai này.
Lục Dương chế nhạo nói:" Có phải hay không ta đã trở thành kẻ thù của tất cả lão sư trường Thanh Sơn?"
"Đóng là việc đương nhiên, ngươi cũng không phải không biết, trường học chúng ta đã bao lâu rồi chưa xuất hiện sinh viên Thanh Hoa hay Đài Bắc, thường xuyên bị mấy trường khác lấy việc này ra cười nhạo, Quan Nguyệt là một hạt giống tốt, kết quả bị ngươi lừa đến Hà Đông, bảo sao bọn hắn không tức giận."
Nét mặt Ngô Bá có chút hả hê.
"Nếu bây giờ ngươi đi thăm trường, đảm bảo sẽ bị đánh ngay từ lúc bước vào cổng trưởng.."
"Vậy coi như trường học không cần thăm cũng được." Lục Dương không để trong lòng.
Hắn đã rời khỏi trường cấp 3 cũng gần chục năm rồi, tình cảm có lẽ đã sớm phai nhạt, coi như bây giờ có gặp lại đồng học, hắn cũng chưa chắc nhận ra đó là ai.
Thế sự xoay chuyển, chục năm sau ai biết ngươi là ai.
Muốn nói tại nhị trung làm hắn có chút lo lắng, thì cũng chỉ có Đổng lão sư đi, Lục Dương nghĩ đến lão ngoan đồng kia.
"Đi đâu" Ngố Bá hỏi.
"Đi đến nhà Quan Nguyệt trước, nhà nàng tại tiểu khu Thanh Thủy, ngươi biết rõ đường rồi chứ."Lục Dương nói ra.
Ngô Bá gật đầu:" Biết rồi, đa số cán bố ở huyện Thanh Sơn đều ở tiểu khu đó, đã sớm nghe nói cha Quan Nguyệt là cán bộ cấp cao, xem ra đây là sự thật rồi, Lục Dương ngươi phải cẩn thận, nếu như làm Quan Nguyệt đau lòng, không khéo ngươi còn bị tống vào tù đó."
"Đánh rắm, ta làm sao có thể làm Quan Quan đau lòng."
Lục Dương lớn tiếng phản bác, nhưng không biết tại sao lại có chút run rẩy.
Hơn 10 phút sau, Ngô Bá đã đến trước tiểu khu Thanh Thủy.
"Bai bai, Lục Dương, Ngô Bá."
Quan Nguyệt đeo balo lên lưng, vẫy tay, mới đi vào tiểu khu.
Đợi khuất bóng Quan Nguyệt, Ngô Bá từ trong túi áo ra một hộp Hồng Kỳ, thuốc này năm tệ một hộp, mùi vị cũng không tệ lắm, tại huyện Thanh Sơn này cũng là mặt hàng có nhiều người sài nhất.
" Hút một điếu."
Ngô Bá đưa cho Lục Dương một điếu thuốc.
"Ta cai rồi." Lục Dương khoát tay cự tuyệt, hắn lúc đầu không có nghiện thuốc, hút thuốc chỉ vì thể hiện trong trường học mà thôi.
Ngô Bá nghiêm túc nhìn Lục Dương vài lần, nói ra:" Lục ca, ngươi có phải bị đả kích gì không?"
"Vì sao lại nói như vậy." Lục Dương hỏi.
Ngô Bá đốt điếu thuốc, hít một hơi, nói ra:"Ngươi thay đổi quá nhiều, game cũng không chơi nữa, thuốc lá cũng không hút, nếu không phải ta nhìn thấy ngươi trở về cùng Quan Nguyệt, có lẽ ta hoài nghi ngươi thất tình rồi cũng nên."
"Bớt nói nhảm, lên đại học rồi phải thanh thục hơi một tí." Lục Dương vừa cười vừa nói.
"Đại học thật sự lợi hại vậy sao?"
Vẻ mặt Ngô Bá hoài nghi.
Lục Dương cười nói:" Cái kia phải nhìn vào ngươi đi học với ai, cẩu độc thân như ngươi thì sao thành thục được."
"Đáng chết, ngươi lại cà khịa ta."
Ngô Bá thiếu chút nữa sặc thuốc, hắn mãnh liệu hút thêm vài hơi, sau đó mới bóp tắt tàn thuốc, ném ở ven đường, nói ra:" Hiện tại đi đâu, về nhà?"
"Không, đi cửa hàng Hoa Liên."
"Đi chỗ đó làm gì."
"Mua quà."
Ngô Bá không nói nhiều, hướng xích lô đạp tới.
Cửa hàng tầng một, Lục Dương đứng ở bên ngoài cửa hàng, đánh giá đồ vật bên trong.
"Lục ca, ngươi tính mua trang sức cho Quan Nguyệt à, ngươi lấy tiền đâu ra" Ngô Bá nhìn Lục Dương.
"Không phải mua cho Quan Nguyệt, nàng không hợp mấy thứ trang sức này, ta mua làm qua cho mẹ, về phần tiền, ta đem bán tài khoản trò chơi rồi."
Lục Dương thản nhiên nói.
"Hả, ngươi đúng là dũng cảm, chơi nhiều năm như vậy, nói bán liền bán." Ngô Bá ngược lại hít sâu một hơi, đối với hắn mà nói, trò chơi chính là sinh mạng mình, vậy mà Lục Dương lại bán đi mất.
"Không muốn chơi nữa, không bán thì để làm gì, đồ chơi kia cũng không ăn được."
Lục Dương không nói nhảm nữa, liền kêu nhân viên tới.
Nhìn bộ dáng của Lục Dương và Ngố Bá đều giống học sinh, nhân viên tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn đi đến, không có khinh bỉ thiếu niên nghèo như trong các bộ truyện.
Nhân viên rất nhanh liền giới thiệu các loại trang sức cho Lục Dương, còn hỏi muốn loại thế nào.
"Ta muốn mua một cái vòng cổ, đại khái dành cho phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nặng khoản mười gram là được." Lục Dương nói ra yêu cầu của mình.
Nhân viên rất nhanh kinh ngạc, cẩn thận nhìn lại Lục Dương, không nghĩ tới sinh viên này lại tinh tế đến vậy.
Xem ra là khách hàng tiềm năng rồi.
Nụ cười trên mặt nhân viên niềm nở hơn, nhìn có vẻ khác với nụ cười công nghiệp lúc trước, chỉ vào một cái khay trong quầy, nói ra:"Chiếc vòng cổ này đang là xu hướng gần đây, được rất nhiều nữ nhân ưu chuộng, kiểu dáng tao nha, bạn học mua tặng cho mẹ mình thì hết sảy."
Lục Dương gật đầu, tuy kiểu này hắn không thích lắm, những đây cũng là cái tốt nhất trọng tiệm rồi, coi như mua vàng tặng mẹ đi.
"Là vàng nguyên chất sao?"Lục Dương lại hỏi một câu.
"Đúng vậy, toàn bộ sợi dây chuyền này đều làm từ vàng nguyên chất, chúng ta đều có giấy chứng nhận đảm bảo, hóa đơn cũng viết xuất xứ rõ ràng." Nhân viên hết sức chuyên nghiệp giới thiệu.
Lục Dương gật đầu nói ra:" Thế lấy cái đó đi, sợi này nặng bao nhiêu gram."
"Giá trang sức cao hơn một tí so với giá vàng, bởi vì dính đến quá trình gia công cùng với bảo hành, sửa chữa, nên đắt hơn một tí, chỉ có 288 tệ 1 gram."
"Được, đóng hộp lại đi, ngươi xem bao nhiêu tiên."
Lục Dương cầm ra thẻ ngân hàng của mình.
Trước khi về nhà, hắn cũng có lên mạng tìm hiểu giá vàng, đại khái một gram tầm khoản 260 tệ, tính phí gia công cũng hơn 280 tệ, nên hắn cũng không cần cò kè mặc cả làm gì.
Sắc mặt nhân viên tỏ vẻ vui mừng, cầm máy tính toán, nói ra:" Vòng cổ nặng 12 gram, mỗi gram 288 tệ, tổng cộng hết 3456 tệ, thu ngươi 3450 tệ là được rồi."
Quẹt thẻ.
Lục Dương đem vòng cổ để vào túi xách, tìm tới một đại lý khác, mua cho phụ thân một cái ví dá hết 120 tệ nữa.
Toàn bộ quá trình của Lục Dương, đều được Ngô Bá nhìn thấy, bạn thân của hắn đã thay đổi thật rồi.
Ngô Bá có chút mất mát, giống như mọi người đều tiến bộ, chỉ có chính mình càng ngày càng đi xuống.
"Bá tử, ngươi muốn cái gì?"
Lục Dương quay đầu nhìn hắn.
"Còn có của ta."
Ngô Bá có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, không chỉ có lễ vật, ta còn muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không phải trước đây trong điện thoại, ta đã nói rồi sao?"