Chương 317: Chúc Mừng Ngươi Rồi (2)
"Ta không phải thông qua trang web tuyển dụng tới đây."
Từ Phượng Niên giải thích.
"À, là vậy sao."
Ánh mắt nam nhân có chút cổ quái.
Không nộp hồ sơ thì chạy tới đây làm gì, tự đề cử mình sao? Nếu mà tự đề cử mình cũng phải cần có năng lực a, ngươi đến cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp thì tới nơi này làm gì.
Mấy ngươi không nói chuyện nữa, yên lặng đi tới cửa ra vào công ty.
Từ trong công ty có một tiểu muội đi ra.
"Vị nào là Từ Phượng Niên."
"Là tôi, là tôi."
Từ Phượng Niên giơ tay.
Tiêu muội cố ý nhìn thoáng qua Từ Phượng Niên, sau đó nói: "Chủ tịch đang ở văn phòng 703 chờ ngươi, ngươi hãy đi qua trước, nói chuyện xong với chủ tịch xong thì ngươi đi qua phòng nhân sự ký hợp đồng."
"Tốt, tốt."
Từ Phượng Niên nhẹ gật đầu, sau đó hướng văn phòng kia đi đến.
Nam sinh tốt nghiệp đại học Hà Đông vừa khuyên bảo Từ Phượng Niên trở về có chút bổi rối, tình huống gì vậy, hắn nhận lời mời nên đến sao?
Nếu nói tí nữa kí hợp đồng, thì khẳng định được mời đến rồi.
Rốt cuộc đây là chuyện gì a?
Hai muội tử bên cạch sắc mặt cũng có chút quái dị, vốn còn tưởng rằng, vị này đến cấp ba còn chưa tốt nghiệp, hôm nay đến đây để coi cho biết, không nghĩ tới lại được trực tiếp nhận vào làm.
"Hai ngươi các ngươi ứng tuyển vào chăm sóc khách hàng phải không, tới đây trước đi, còn cậu là..."
"Tôi là Địch Gia Hưng."
Nam sinh trả lời.
"À, Bộ phận kỹ thuật thì ta không chịu trách nhiệm, cậu đi tìm Chu Nghiễm trưởng bộ phận mà phỏng vấn, lão Chu đang ở văn phòng nhỏ kia kìa, nếu cậu thông qua, có thể tới tìm ta."
"Tốt, cảm ơn đại tỷ."
Địch Gia Hưng nói một tiếng cảm tạ, sau đó lại có chút tò mò, hỏi: "Người vùa rồi là ai vậy, vì sao hắn ta lại không phải phỏng vấn a."
Muội tử nhân sự nhìn thoáng qua Địch Gia Hưng, nói ra :"Người này là nhân tài do chủ tịch mời đến, đương nhiên là không cần phỏng vấn rồi, nếu cậu do lão bản mời đến, đương nhiên cũng không cần phỏng vấn rồi."
Nói xong, nàng mang theo hai muội tử ứng tuyển chăm sóc khách hàng rời đi.
Chỉ để lại Địch Gia Hưng đang đóng vai người nhà QUÊ một mình.
Móa.
Đây chính là giả heo ăn thịt hổ sao?
...
Từ Phượng Niên đi đến văn phòng thương mai điện tử.
Văn phòng to như vậy nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình Lục Dương trong đó, Từ Phượng Niên đi tới, nói ra: "Lục ca, tôi tới rồi."
Lục Dương cười nói: "Không nghĩ tới cậu lại tới sơm như vậy, tôi còn tưởng phải qua mùng một tháng năm cậu mới tới bao danh a."
Nói xong, hắn chỉ vào văn phòng sau lưng, nói ra: "Thấy thế nào."
"Rất rộng."
Trong lòng Từ Phượng Niên chỉ có ý nghĩ này.
Văn phòng thương mại điện tử thật lớn, nhìn qua cũng phải khoản bốn đến năm trăm mét vuông.
"Về sau đây chính là nơi cậu làm việc, cậu tới đây..."
Lừ Phượng Niên đi theo Lục Dương vào một hành lang nhỏ.
Lục Dương nói ra: "Đây đều là văn phòng riêng lẻ, cậu chọn một cái mà dùng."
Những văn phòng này Lục Dương đều nhờ công nhân lắp đặt lại, dùng kính mờ để làm vách tường, hiệu quả cách âm cũng không tệ.
Từ Phương Niên không nghĩ tới mình lại có văn phòng riêng.
Hắn nói ra: "Lục ta, ta ở bên ngoài cũng được rồi."
Từ Phượng Niên nhìn bên ngoài đại sảnh có rất nhiều vị trí trống, hiện tại chưa có người ai cả.
Lục Dương cười cười: "Cậu là do tôi mời đến đây, đương nhiên phải có văn phòng riêng rồi, huống hồ công việc của cậu về sau rất nhiều, làm việc ở ngoài, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.
"Vậy được rồi."
Từ Phượng Niên nhẹ gật đầu, sau đó tùy tiện chọn một cái.
Chọn xong, Lục Dương mới lên tiếng: "Hôm nay tạm thời không có chuyện gì làm, cậu có thể lên mạng tìm trang web của công ty để tìm hiểu cho biết, nội dung công việc chủ yếu của cậu về sao có liên quan đến trang web này."
"Trang web chúng ta là Csite hoặc CCilicili, cậu lên baidu search tên nào cũng được."
"Về phần nội dung công việc, tôi đã sắp xếp xong rồi, công ty chúng ta mới thành lập bộ phận thương mại điển tử, nên có rất nhiều việc cần giải quyết, những thứ như nhà kho, nhà xưởng sản xuất thì còn cần phải chạy đi bàn bạc, tìm hiểu, mấy nhiệm vụ này tôi sẽ giao cho cậu, sau ngày Quốc Tế Lao Động, cậu sẽ chính thức vào làm, đến lúc đó cậu phải vất vả rồi, bất quá, cậu phải nhớ kỹ, bất kể ở chỗ nào, cậu là người đại biểu cho Csite, chúng ta là bên A, nếu không hài lòng, cậu đổi nhà khác là được, không thể thỏa hiệp với bọn họ, còn một số vấn đề nhỏ, tôi tin tưởng cậu có thể tự xử lý được."
"Tí nữa tôi sẽ gửi cậu hồ sơ của những nhà sản xuất, cậu chỉ có thời gian ba ngày nghỉ lễ để thích ứng công việc, sau lễ sẽ bắt tay vào làm, về phần tiền lương, tạm thời cứ tính là năm ngàn đi, hết thảy chi phí công tác đều do công ty chịu trách nhiệm, chỉ cần cậu nghiêm túc làm việc, thì rất dễ dàng thu nhập một tháng hơn vạn, nếu công ty hoàn thành xong sàn thương mại điện tử, đến lúc đó đãi ngộ không cần phải nói, chỉ sợ ước mơ mua nhà của cậu, còn sớm được thực hiện hơn."
"Chủ tịch Dương, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ nỗ lực công tác."
Thần sắc Từ Phượng Niên hết sức kích động.
Còn có thể nói hắn bây giờ có chút sủng ái mà lo sợ, lương căn bản năm nghìn, đối với hắn cũng không phải là nhiều, nếu tính trung bình thu nhập của môi giới thì một tháng hắn cũng gần bằng con số đấy, nhưng đó mới là lương căn bản, con đường phía trước còn rất rộng, hắn còn có thể tiến lên nữa.
Nếu như không phải tự mình trải qua, Từ Phượng Niên còn không biết Lục Dương đã cho mình ưu đài nhiều như vậy, làm cho hắn khỏi cần phải phỏng vấn như những sinh viên tốt nghiệp khác, hơn nữa còn có văn phòng riêng, nhìn văn phòng mới của mình, so với văn phòng lão bản ở bất động sản còn rộng hơn.
Vỗ vỗ bả vai Từ Phượng Niên, Lục Dương nói ra: "Cậu cũng không cần phải quá áp lực, chỉ cần bảo trì tâm tính làm việc trước kia, tôi cảm giác vấn đề liền không lớn, được rồi, cậu cứ thoải mái đi xem đi, xem xong thì qua bên phòng nhân sự ký hợp đồng, hy vọng về sau, cậu sẽ là một viên đại tướng của công ty."
....
Sắp xếp xong cho Từ Phượng Niên, Lục Dương trở về phòng của mình.
Hắn đối với Từ Phường Niệm, mặc dù có một phần thưởng thức ở bên trong, nhưng cũng không có nhiều ưa đãi đặc biệt, vô luận là lương căn bẳn hay đãi ngộ, đều giống như những người khác.
Về phần bằng cấp.
Lục Dương cũng không quá coi trọng.
Bằng tốt nghiệp loại hai hay loại ba cũng không quá khác gì nhau. Nhưng trừ những người như Lữ Tiểu Vũ ra thì khác, bọn họ đều là nhân tài tốt nghiệp trong các trường top 30 cả nước, Lục Dương rất coi trọng những người ở đó.
Dù sao kiến thức ở đại học bây giờ cũng cách xa thực tế xã hội.
Cho dù sinh viên nghiêm túc học tập, kiến thức trong trường cũng không giúp gì được nhiều khi đi làm, huống chi, còn có bao nhiêu sinh viên nghiêm túc học tập a.
Ví dụ như Lục Dương kiếp trước, mặc dù học Công Nghệ Thông Tin, nhưng đến cái website cũng không biết làm, vậy có thể nói hắn là lập trình viên không? Còn không bằng giết hắn đi cho rồi, lúc đó hắn ngay cả một kỹ thuật cũng không có, đi thực tập sinh chưa chắc người ta đã nhận.
Nếu không phải hắn viết tiểu thuyết lúc học đại học, lại có một chút thiên phú, hơn nữa bản thân còn nỗ lực rất nhiều, thì chưa chắc kiếp trước đã có được chút thành quả nho nhỏ.
Bằng cấp cũng không phải thước đo cho năng lực, nhưng dù sao có bằng cấp, cũng đại khái biểu thị người này thông minh hơn một chút, cũng biết cách linh hoạt giải quyết vấn đề....
Ting ting ting.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lục Dương tưởng rằng Quan Nguyệt gọi tới, bởi vì sắp tới mùng một tháng năm rồi, bình thường ở thời điểm này, Quan Nguyệt thường hỏi hắn có về nhà hay không, hay là tới trường học nàng chơi.
Nhưng nhìn dãy số, không phải là Quan Nguyệt.
Mà là Lý Nhu gọi tới.
Chính là đại tỷ ở trong phòng Tống Giai.
Lục Dương nhấn nút nghe: "Học tỷ, có chuyện gì sao?"
"Lục Dương, ta vừa mới nhận được tin tức, sách của ngươi bán rất đắt a, chúc mừng ngươi rồi."