Chương 316: Chúc Mừng Ngươi Rồi (1)
Từ ký túc xá công ty đi ra.
Từ Phượng Niên cũng không đi ăn cơm trưa, hắn liền đem đồ đạc của mình đã đóng kéo ra ngoài, đồ dùng cá nhân của hắn cũng không nhiều lắm, một rương hàng lý là đã đủ dùng rồi.
Trước đây hắn ở lại ký túc xá công ty, một phòng ba người, sống khá chật chội, Từ Phượng Niên cũng vì tiếp kiệm tiền, nên đã ở đó nhiều năm rồi, hiện tại từ chức, khẳng định hắn không thể ở lại đó được nữa.
Kéo theo rương hàng lý, Từ Phượng Niên đi đến chung cư Hoa Đình.
Từ khi có ý định từ chức rồi theo sau Lục Dương lăn lộn, hắn liền đã tới chung cư Hoa Đình thuê một căn phòng nhỏ, một tháng cũng bảy trăm tệ, hắn cũng cắn răng thuê xuống.
Từ lúc ra xã hội đến bây giờ cũng năm sáu năm, hắn còn chưa xa xỉ như vậy bao giờ, trước kia hắn còn ở trong Thành Thôn, thuê một căn hộ một trăm năm mươi tệ một tháng đấy.
"Có nên kêu vợ lên ở chung không nhỉ?"
Nhìn căn phòng sạch sẽ.
Trong lòng Từ Phượng Niên âm thầm nghĩ đến vấn đề này.
Hắn cũng có khát vọng có thể ở một chỗ với vợ con mình, lão bà của hắn cũng là dân quê, sau khi kết hôn với hắn thì hai người ở hai nơi, vợ thì ở chung với bộ mẹ chồng, chiếu cố hai ông bà cùng con nhỏ, hắn thì ở Lục Thành ra sức kiếm tiền.
Tiền lương mỗi tháng, Từ Phương Niên đều để lại năm trăm tiêu dùng, còn những đồng khác đều gửi về nhà, ý định tiếp kiệm mua một căn nhà nhỏ.
Lão bà của hắn cũng rất tiết kiệm, chưa bao giờ tiêu sài hoan phí, cũng toàn tâm toàn ý vì cái nhà này.
"Được rồi, cứ đợi công việc ổn định lại hãy nói."
Từ Phượng Niên còn không biết công việc mới của mình là gì, nên hắn quyết định đợi thêm một chút.
Đem đồ đạc đơn giản thu nhập xong, Từ Phượng Niên nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Dương một cuộc.
"Lục ca, tôi từ chức rồi, buổi chiều có thể tới công ty được chưa?"
Từ Phượng Niên lo lắng hỏi.
"An bài xong rồi hã, vậy thì chiều nay có thể qua đây nhìn xem."
Nghe được giọng nói Lục Dương, Từ Phượng Niên cười cười, vội vàng nói: "Được, thế thì tí nữa tôi qua."
Đóng cứa lại.
Từ Phượng Niên đi vào sân trường, nhìn sinh viên ở trên sân trường chảy mô hồi, hắn có chút hâm mộ, bởi vì bỏ học từ nhỏ, nên hắn luôn hâm mộ những người có bằng đại học.
Hơn nữa, từ khi đi làm, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, đâu có được vui chơi như những sinh viên này, ở trên sinh trường tiêu hoa tinh lực dưa thừa của bản thân.
Đi vào vườn khởi nghiệp.
Từ Phượng Niên chỉnh lai âu phục cùng cà vạt của mình, cố lộ biểu lộ tự nhiên rồi mới đi vào.
Đi vào, đại sảng vừa vặn có một sinh viên, Từ Phượng Niên móc ra điếu thuốc, hỏi: "Đồng học, công ty Sơn Hải Văn Hóa ở đây phải không."
Tuy rằng đã biết địa chỉ, nhưng hắn vẫn sở bản thân mình nhớ lộn, nên xác nhận lại cho chắc.
"Đúng vậy, ở tầng bảy, ngươi cũng tới phỏng vấn à."
Người học sinh nhận lấy điêu thuốc lá nhưng không đốt, nói ra: "Nghe nói công ty này lương rất cao, nên gần đây rất nhiều ngươi đi tới phỏng vấn, hầu như mỗi ngày đều có người tới cả."
"Đồng học, ngươi biết nhiều như vậy sao?"
Từ Phượng Niên cùng hắn hàn huyên.
"Công ty của ta ở tầng một, thường xuyên gặp phải người đi lên phỏng vấn."
"Ngươi còn là sinh viên mà đã mở công ty rồi sao?"
"Không có, không có, chỉ cùng mấy người bạn mở cho vui mà thôi, công ty nhỏ nên nhân viên vẫn chưa vượt quá một bàn tay a, so ra còn kém xa với công ty mà ngươi đi phỏng vấn."
Cùng hắn hàn huyên vài câu.
Từ Phương Niên đối với công ty sắp tới của mình, cũng hiểu rõ thêm vài phần.
Công ty của Lục Dương so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn, phúc lợi và đãi ngộ cũng rất không tệ, nghĩ đến mỗi ngày đều có nhiều người đến phỏng vấn, trong lòng Từ Phượng Niên hơi có chút lo lắng, không biết Lục Dương sẽ an bài hắn làm gì.
Nếu mà không được.
Hắn chỉ có thể trở lại nghề cũ làm môi giới, tìm một công ty môi giới khác làm thôi.
Thang máy vừa tới.
"Đồng học ,cảm ơn ngươi, ta phải lên rồi." Từ Phượng Niên nói ra.
Đệ tử cũng nói: "Đi đi, ngươi còn có mấy người đi chung đấy."
Lời vừa nói xong, đã có ba người, hai nữ một nam đi vào thang máy, trên tay bọn họ đều cầm lấy sơ yếu lý lịch, đeo balo, chắc hẳn cũng đến phỏng vấn.
Bốn người cùng đi thang máy.
Trong thang máy, nam sinh cao gầy nói ra: "Hai người cũng đi phỏng vấn Csite sao?"
Hiển nhiên hắn không nói với Từ Phượng Niên, mà nói với hai muội tử lớn lên không tệ bên cạnh.
"Đúng vậy, ta ứng tuyển chăm sóc khách hàng."
Muội tử đứng ở một bên nói ra.
Từ Phượng Niên đứng ở một bên giữ im lặng, nghe bọn họ nói chuyện.
"Phục vụ khách hàng sao, ta nghe nói bộ phận này rất dễ vào, ngươi không cần phải lo lắng quá đâu." Nam sinh này tựa hổ hiểu rất rõ.
Quả nhiên, lời nói này làm nữ sinh kia chú ý, nên liền hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta quen một học trưởng, làm ở bộ phận kỹ thuật Csite, vì vậy nên hiểu rõ một chút, công ty này yêu cầu nhân viên chắm sóc khách hàng không cao, chỉ cần có chút kinh nghiệm là được rồi, bởi vì bộ ngành mới thành lập, nên cần rất nhiều người, vì vậy rất dễ dàng tiến vào, nhưng có cái là tiên lương không cao, lương căn bản một tháng ba nghìn, nếu muốn cao hơn, phải chủ động tăng ca mới được."
"Ba nghìn đã là tốt rồi, ta ở nơi khác, cũng chẳng được nhiều như vậy." Nữ sinh ngược lại cũng không chê tiền lương thấp.
"Hơn nữa ta nghe nói, công ty Sơn Hải Văn Hóa không ép buộc nhân viên tăng ca, một tuần lễ có hai ngày nghỉ, so với các công ty khác thì tốt hơn nhiều."
"Cái này đúng là sự thật, nếu ngươi không muốn tăng ca cũng được, một tuần lễ còn được nghỉ thêm hai ngày." Nam nhân gật đầu.
Cửa thang máy mở ra.
Bọn họ vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
Nữ sinh hỏi: "Đồng học, ngươi ứng tuyển chức vụ gì."
Nghe được câu hỏi này, nam sinh kiêu ngạo nói: "Ta ứng tuyển lập trình viên java của công ty."
"Lập trình viên nha, thật là lợi hại, mà ngươi tốt nghiệp đại học nào."
"Đại Học Hà Đông Khoa máy tính."
"Đại học 211(1), giỏi quá, hai người chúng ta đều tốt nghiệp cao đẳng kế toán, so với ngươi còn kém xa."
Nam sinh rất hưởng thụ loại lấy lòng này, tuy hắn đã ra xã hội làm được một năm, tốt nghiệp đại học cũng coi là giỏi nhất nước, nhưng ở một công ty khác thực tập nửa năm, không được thuận lợi lắm, nên quầng sáng cũng bị phai mờ đi, nhưng lần này lại nghe được hai muội tử ca ngợi, làm hắn vui mừng không thôi, rất lâu rồi hắn mới được người khác khen ngợi a.
Nhìn thoáng qua Từ Phượng Niên, gia hỏa này tay không tới đây, một mực yên lặng này giờ, cậu sinh viên này hỏi: "Huynh đệ, ngươi thì sao? Tốt nghiệp trường nào, ứng tuyển chức vụ gì."
Từ Phượng Niên vốn nghe người ở đây đều tốt nghiệp cao đẳng đại học, hắn có chút khẩn trương, nghe nói như thế, đành nói: "Ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, hôm nay tới đây ứng tuyển vị trí bộ phận thương mại điện tự."
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt ba người liền cổ quái.
Công ty Sơn Hải Văn Hóa thông báo tuyển dụng, ít nhất cũng phải có bằng đại học mới được? Nhưng tại sao vị đại ca này đến bằng cấp ba cũng chưa có mà được mời đi phỏng vấn.
Trường cấp ba còn chưa tốt nghiệp, vậy khẳng định không có bằng cấp ba rồi, còn là bằng cấp 2? Nhưng bất kể bằng cấp hai hay cấp ba, đều không đạt tiêu chuẩn rồi.
"Huynh đệ à, ngươi không xem thông báo tuyển dụng của công ty sao? Không phải yêu cầu thấp nhất cũng là bằng cao đẳng sao? Tuy rằng thương mại điện tử chưa thông báo yêu câu bằng cấp, nhưng dù sao còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà đến phỏng vấn, ngươi không sợ làm chậm trễ thời gian phỏng vấn của người khác hay sao?"