Chương 321: Lục Dương, Ngươi Thật Là Tốt (2)
Lục Dương nói ra: "Tôi sống ở gần đây, ông chọn cho hai quả đi, nếu mùi vị mà ngon, lần sau tôi còn đến ủng hộ."
"Được, cậu yên tâm, tuyệt đối là hạng loại một, không ngọt không lấy tiền."
Lõa bản cười hì hì, cầm lấy một quả dưa hấu vỗ vỗ.
Chu Đình Đình mới chọn dưa táo xong, lại phát hiện Lục Dương mang hai quả dưa hấu đi ra, lông mày nàng nhíu lại, nói ra: "Lục Dương, hiện tại ăn dưa hấu không có lợi đâu, đợi qua hai tháng nữa là đến mùa dưa hấu, đến lúc đó giá lại rẻ mà còn ngon nữa..."
Ở Lục Thành có không ít địa phương trồng dưa hấu.
Đặc biệt vào mùa, khắp nơi đều bán dưa hấu.
Chu Đình Đình sống ở Lục Thành mấy năm, đối với những thứ này đều biết .
Nhìn Lục Dương như không để ý đến mình, Chu Đình Đình cũng không nói nữa, trách bị mất mặt, nàng lựa xong táo, liền đưa cho lão bản cân, lão bản nhận lấy, cân lên, tổng cộng là năm cân tám lạng.
So với yêu cầu của Lục Dương còn kém hơn hai ba lạng, Chu Đình Đình đành nhét thêm vài trái to, mới đủ sáu cân.
Lão bản bắt đầu tính tiền, sáu cân táo hết ba mươi chín tệ, cộng thêm hai quả dưa hấu năm mươi hai tệ, tổng cộng là chín mươi mốt tệ rưỡi.
"Chín mươi mốt tệ rưỡi, thu cậu chín mươi."
"Đa tạ."
Lục Dương lấy ra ví tiền, móc ra một tờ trăm tệ đưa tới, lão bản kiểm tra thoáng qua tờ một trăm tệ, sau đó mới cất vào tủ, thối cho Lục Dương lại mười tệ.
Cất kỹ tiền,
Lục Dương nhìn thoáng qua quả anh đào bên cạnh, suy nghĩ một chút, cũng không có mua, hắn sợ Chu Đình Đình lại cẩn thận chọn từng quả một a.
Mua xong trái cây, hai người tiếp tục hướng Miêu Thôn đi tới.
Lục Dương mang theo hai quả dưa hấu đi phía trước, Chu Đình Đình thì cầm theo túi táo theo sau, thỉnh thoảng còn nói táo quá mắc, lại nói thời điểm này ăn dưa không ngon.
Lục Dương ngược lại cũng không phản ứng.
Nhờ lần mua trái cây hôm nay, Lục Dương lại phát hiện một tính cánh mới của Chu Đình Đình, cô nương này, keo kiệt vô cùng a, đương nhiên, cũng không phải là keo kiệt kia, mà là tiết kiệm, có chút tiết kiệm quá mức, chỉ có thể nói, vô cùng hiếm gặp.
Đây cũng là điển hình nữ nhân thịnh vượng, ai lấy được nàng như lấy được vàng, củi gạo dầu muối đều tính toán tỉ mỉ, cho dù cuộc sống có tốt hơn thế nào, thì tính cách này cũng khó bị sửa đổi.
Đương nhiên.
Điều này không có quan hệ đến Lục Dương.
Lục Dương không cần sống tiết kiệm như vậy, lấy năng lực kiếm tiền của hắn, coi như nuôi mười phụ nữ, hắn cũng không đến nỗi phá sản, với lại cách sống tiết kiệm như vậy, hắn hoàn toàn không cần phải học theo.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Lục Dương đối với tiền vẫn luôn thoải mái, thích gì ăn nấy, nhân sinh đắc ý tụ tân hoan, nghìn vàng mất đi còn kiếm lại..Với hắn mà nói, cuộc sống rất ngắn ngủi, chỉ có vài thập niên, lúc tuổi trẻ không sống thoải mái, đợi đên già rồi, hằm răng đều rụng mất thì còn gặm móng heo được sao?
Lúc còn trẻ không chịu nhìn núi sông, tính đợi đến già rồi ngồi xe lăn đi xem?
---
Về đến chung cư.
Lục Dương mở ra một căn phòng ở tầng một.
Đây là phòng ở của chủ nhà lúc trước, Lục Dương cũng để sổ sách ở đây.
Nhìn thấy Lục Dương lấy sổ sách ra, Chu Đình Đình để túi táo trên bàn, móc ra mấy tờ tiền nhăn nhún, đưa tới: "Ta nộp tiền thuê nhà luôn đây."
"Gấp cái gì chứ."
Lục Dương nhìn sổ sách.
Số sách vẫn lưu lại thông tin ở hai tháng trước, phía trên viết mỗi người nộp bao nhiêu tiền, còn ghi số điện từng nhà, bất quả, bởi vì Lục Dương đều cho người thuê chuyển nha, nên lần trước dọn xong, Lục Dương quên mất ghi lại số điện mới. Tầng một tầng hai thì rất lới rồi mới có người ở, nên số điện cũ cũng không có.
Lục Dương nói ra: "Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi thuê, còn tiền điện thì tháng này coi như miễn đi, lần trước ta quên ghi số, đợi lát nữa ngươi giúp ta ghi số mới."
"A, ngươi quên ghi số điện cũ rồi à."
Chu Đình Đình trợn tròn hai mắt.
Nàng không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy thì làm sao bây giờ, hay chúng ta tính tổng tiền điện, rồi chia bình quân cho từng nhà đi."
"Hai tháng tiền điện cũng không ít đấy? Nếu tính như vậy thì ngươi lỗ rất lớn."
Lục Dương sắc mặt cổ quái nhìn nàng: "Ngươi kích động như vậy làm gì, coi như hai tháng này ta miễn phí cho họ đi, ngươi không thích à."
"Không..không phải, ta thích chứ, nhưng tính tiền điện bình quân cũng được, ta coi như lỗ một tí không sao, ai bảo ngươi lúc đó lại không ghi số điện."
Chu Đình Đình giải thích.
Lục Dương khoát tay áo: "Được rồi, không cần phải bàn nữa."
Chu Đình Đình vội nói: "Tiền điện không ít đâu, một kilowatt-giờ một tệ hai, khả năng hai tháng phải hơn trăm watt."
Một watt một tệ hai?
Lục Dương liền hiểu, nhất định chủ thuê nhà lại dựa vào chênh lệch giá điện mà vặt lông bọn họ rồi, tiền điện rõ ràng một watt chỉ có 0.6 tệ, bất quá, nghĩ lại điều này cũng bình thường, bởi vì trong tiền nhà trong Thành Thôn quá thấp, chủ thuê nhà chỉ có thể kiếm thêm tiền từ chênh lệch tiện điện mà thôi, dù sao chủ thuê tăng tiền điện lên tí cũng là người tốt, còn có một ít chủ thuê có tâm tư đen tối, còn làm giả công tơ điện, nên mỗi lần mở điều hòa vào mùa hè, con số nhảy như tên lửa, có tháng còn có tiền điện cao hơn tiền nhà.
"Về sau tiền điện cứ tính 1kilowatt giá 0.6 tệ."
Lục Dương nói ra.
Tòa nhà của Lục Dương cũng chỉ có năm người thuê, Lục Dương căn bản không trồng chờ vào đây để kiếm tiền, chớ đừng nói chi là hao tâm tổn sức đi kiếm một hai trăm tệ giá chênh lệch.
Chỉ cần bọn họ sống thành thành thật thật, Lục Dương đã hài lòng rồi.
"1 watt 0.6 tệ a, quá thấp rồi."
Chu Đình Đình giật mình.
Lục Dương cười nói: "Giá điện gốc chính là cái giá này, trước kia chủ thuê nhà lợi dụng điểm này để kiếm thêm lợi nhuận, cho nên mới tăng lên gấp đôi, còn ta thì không quan tâm đến chút tiền ấy, nên cũng không sao cả.
"Vậy ngươi không phải lỗ lớn sao?"
Chu Đình Đình có chút không hiểu.
Nào có người lại chê mình nhiều tiền chứ.
"Thiếu cách gì để kiếm tiền mà làm mấy việc này, với lại việc này cũng không kiếm được nhiều lợi nhuận, Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nên tiền của ta kiếm được đều rất thanh bạch." Lục Dương nở nụ cười.
Chu Đình Đình sửng sốt cả buổi.
Giống như nàng đã bị câu nói Lục Dương đánh động.
Nửa ngày sau, nàng mở miệng nói ra: "Lục Dương, ngươi thật sự là người tốt...."
"Dừng lại, ta nói cho ngươi biết, ta không phải là ngươi tốt, với lại ta chán ghét nhất có người gọi mình là người tốt." Lục Dương trừng mắt nhìn Chu Đình Đình.
"Tại sao ngươi lại không thích người ta gọi mình là người tốt?"
Chu Đình Đình tỏ ra khó hiểu.
"Ài, ngươi còn nhỏ lắm, không hiểu đâu..."
Lục Dương cũng không giải thích.
Người tốt a... Ngươi nào thích thì đi làm đi, ta không làm đâu, cái thế giới này, những người chỉ có một màu trắng, đều không có kết cục tốt, vừa chính vừa tà, mới có thể hành tẩu được giang hồ a.
Cầm lấy sổ sách, Lục Dương cùng Chu Đình Đình đi thu tiền nhà.
Về việc này thì khá đơn giản.
Bởi vì Lục Dương đã thông báo cho từng nhà, nên nhà nào cũng có người ở, bọn họ trên cơ bản đều chuẩn bị tiền xong, dù sao, bọn hắn đều rất thích chủ nhà mới này, cho thuê một căn hộ hai phòng nhưng giá cả lại rẻ vô cùng, bọn họ đều cảm thấy mình nhặt được tiện nghi vậy, vì vậy còn ở vấn đề tiền nhà mà còn lằng nhằng nữa thì thật không biết sống rồi.
"Lục lão bản, cậu là người tốt a."
Một trung niên bác gái ở tầng một nghe tin Lục Dương không thu tiền điện hai tháng, hơn nữa còn chỉnh lại giá 0.6 tệ một 1waatt thì vô cùng hưng phấn nói.
Chu Đình Đình thi ở bên cạnh viết viết, nghe được câu khen này, nàng nhìn thoáng qua Lục Dương, vụng trộm bật cười.