Chương 84: Thi Đấu Hữu Nghị
Nói thêm vài câu với Trần Dư, Lục Dương đi tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
Văn phòng ba trăm mét vuông, ngoài trừ khu làm việc bên ngoài, còn có mấy căn phòng riêng lẻ, Lục Dương một phòng, Lữ Tiểu Vũ một phòng, còn dư lại hai phòng, một cái để lại cho phòng tài vụ, cái còn lại làm phòng họp công ty.
Văn phòng Lữ Tiểu Vũ nhỏ hơn một chút so với Lục Dương.
Vừa vào cửa, Lục Dương đã gửi được mùi ca phê.
Trên bàn làm việc, một ly cà phê đang bốc hơi nghi ngút, Lữ Tiểu Vũ vẫn hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, không phát hiện Lục Dương đã tới.
Bên trong thùng rác cũng đầy bã cà phê.
"Uống ít cà phê một tí."
Lục Dương khẽ tiếng, hắn sợ mình lớn tiếng lại hù dọa Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ ngóc đầu lên, nhìn thấy Lục Dương hỏi: "Chủ tịch, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, tới thăm ngươi không được sao?"
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt.
"Ngươi nói tạo tài khoản công ty ta đã làm rồi, còn tài khoản của ngươi thì tự làm đi."
"Được, thế để ta tự làm."
Lục Dương cũng không muốn đòi hỏi nhiều.
Hiện ở công ty vẫn chưa có nhiều ban ngành, việc gì cũng do Lữ Tiểu Vũ đi làm, hắn không muốn bóc lột sức lao động của nàng nữa.
Lữ Tiểu Vũ đưa ra một tập giấy, nói: "Đây là quy hoạch mà ta đã làm ra, ta nghĩ làm manga phải nhanh một chút, ta cho bọn họ một tuần lễ được không."
Thời gian một tuần cũng không phải là ngắn.
Lục Dương gật đầu, không nói gì thêm.
Không có áp lực sẽ không có động lực, làm ông chủ đương nhiên nên vì công ty cân nhắc,
Một tuần lễ chỉ là mấy chap mở đầu thôi, nếu việc này làm cũng không xong, Lục Dương cũng muốn hoài nghi có phải đoàn đội của mình quá kém không.
Lục Dương lại nhìn thấy một tờ giấy, bên trên lại có một con dấu của trường, ở ngoài viết 'Kê hoạch trợ giúp sinh viên khởi nghiệp'.
"Làm sao có thể?"
Lục Dương tỏ ra kinh ngạc.
Mấy năm gần đây chính sách Quốc Gia có chút ưu tiên cho sinh viên khởi nghiệp, những sinh viên khởi nghiệp từ trên ghế nhà trường đều có trợ cấp, nhưng muốn lấy một danh ngạch này thật không đơn giản chút nào, cái này không chỉ về tiền trợ cập, mà còn được giúp đỡ từ tài nguyên nhà trường.
Lục Dương lúc trước cũng từng suy nghĩ đi xin, nhưng cảm giác hi vọng không lớn, dù sao trong ấn tướng của hắn, những trợ cấp này chỉ có trong cái trường đại học top đầu của tỉnh, chứ một trường đại học hạng hai như này thì khó mà xin được.
Nhìn nội dung ở bên trong.
Hạng mục trợ cấp vẫn còn bình thường.
Ngoài trừ miễn phí tiền điện, nước, còn có thể tham gia các hoạt động khởi nghiệp do tỉnh tổ chức, hạng mục của công ty còn được đặt trước cổng nhà trường, xem ra là được miễn phí quảng cáo rồi.
"Ta đã nói cha ta một chút, với lại chuyện này đối với trường học cũng là một chuyện tốt, nên họ đã giúp chúng ta xin được."
Lữ Tiểu Vũ cũng không có giấu giếm chuyện này.
Nghĩ đến cha mẹ Lữ Tiểu Vũ đều là giảng viên đại học nổi tiếng, Lục Dương không biết nên nói gì.
Ở công ty ngây ngốc đến giữa trưa, Lục Dương mới trở về phòng.
Trở về phòng, hắn gặp lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi đang bàn bạc với Lưu Lỗi chuyện gì.
"Lớp trưởng, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy."
Lục Dương cởi áo khoát ném lên đầu giường, cười hỏi, phòng ngủ đã bật lò sưởi rồi, nên rất ấm áp.
Ngưu Nguyên Khôi: "Thầy hướng dẫn nhờ một chút việc, mà ngươi biết chơi bóng rổ không?"
"Biết một chút, sao vậy?"
Lục Dương không nghĩ tới Ngưu Nguyên Khối lại hỏi vấn đề này.
Ngưu Nguyên Khôi giải thích nói: "Khoa chúng ta cùng khoa kiến trúc có một trân đấu giao lưu bóng rỗ, ngươi có muốn chơi không?"
Trận bóng rổ?
Lục Dương rất lâu chưa chạm vào bóng rồi, vốn muốn cự tuyệt, Lưu Lỗi lại mở miệng nói trước: "Cứ tham gia đi, một mình ta gánh không được, khoa chúng ta cũng quá cùi bắp rồi."
Lục Dương nghĩ đến thời điểm năm nhất, cũng chơi một trận bóng rổ, bọn hắn cũng thua rất thảm thiết, hình như là thua đối phương hơn 30 điểm.
Quả thật là bị treo lên mà đánh mà.
Cái này cũng không trách được bọn họ, khoa máy tính toàn sinh viên mọt sách, trình độ chơi game thì còn được, chứ động đến vận động thì không có mấy người, ngược lại khoa kiên trúc thì khác, bọn hắn chính là dân chơi đấy, từng người một đều rất cao to, ngoài trừ khoa thể dục thì bọn hắn thuộc đội bóng rổ mạnh nhất trường.
"Ai tổ chức trận bóng rổ này?"
Lục Dương bối rối.
Đây là mà giao hữu sao? Đây chính là tự tìm đường chết thì có.
"Là phụ đạo viên của khoa kiến trúc cùng thầy của chúng ta, còn có giáo viên đoàn uy bên kia chứng kiến, đây giống như một trấn đầu để các khoa làm quen với nhau, chúng ta coi như là người đi đầu tiên đó." Ngưu Nguyên Khối suy nghĩ một chút nói ra.
"Ngươi cảm thấy chúng ta có cơ hội thắng không?"
Lục Dương hỏi hắn.
"Cái này."
Ngưu Nguyên Khôi không thường xuyên chơi bóng rổ nên cũng không biết.
Lưu Lỗi ở một bên lắc đầu: "Chênh lệch quá xa, nếu như một đội toàn bộ giống như ta, thì may ra còn có hi vọng, bọn hắn..."
Lưu Lỗi thở dài, Ngưu Nguyên Khôi lúng túng không thôi.
Bọn hắn thành lập một đội bóng rổ, Lưu Lỗi là hạt giống số một trong đó, không nghĩ tới Lưu Lỗi lại bi quan đến như vậy.
"Chúng ta chắc chắn thua rồi, nhưng cũng không thể thua quá khó nhìn được." Lưu Lỗi vỗ cánh tay Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, ngươi cũng chơi đi, không phải lần trước ngươi nói đã từng chơi qua sao?"
"Được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Kỹ thuật bóng rổ của Lục Dương cũng được, nhưng hắn cũng rõ ràng, trình độ bản thân mình có hạn, không giống như bi-a, có thể hành hạ mọi đối thủ được.
"Lục ca, ngươi chơi được không đó."
Đinh Siêu có chút hoài nghi, từ khai giảng đến bây giờ, hắn chư từng nhìn thấy Lục Dương chơi bóng rổ một lần nào.
Hừ, trình độ ta coi như kém, nhưng ngươi cũng không thể so sánh với ta được.
Lục Dương nghĩ thầm trong đầu, khỉnh bỉ nhìn hắn.
"Nam nhân không thể nói không được, ngươi chỉ cần xem được rồi."
Hắn muốn thử xem, mình có thể thay đổi được gì không, ít nhất cũng giúp khoa máy tính đỡ thua đến khó coi.
Lục Dương cũng không mơ mộng thắng được khoa kiến trúc, chỉ cần giúp đội mình thua cỡ 20 điểm là được rồi.
Khóa máy tính tổng cộng đã chọn được mười người.
Năm người ra sân, năm người dự bị, bất qua khác với cái giải đấu khác, đội hình thi đấu chỉ có năm người trên sân, còn năm người dự bị, trừ khi có người chấn thương thi mới được thay vào.
Sáu giờ chiều.
Mười người đã tập trung ở sân bóng rổ.
Tới đây, chủ yếu mọi người chọn ra cầu thủ xuất phát, đương nhiên, cũng nhân tiện làm quen sân một lần, trận đậu sẽ tổ chức ba ngày sau, cũng ngay tại trên sân bóng rổ của khoa thể dục.
Mười người trong sân, Lục Dương biết được vài người.
Lưu Lỗi coi như tính là một người, hắn là người cao nhất, cũng khỏe mạnh nhất, vị trí chính là tiên phong hàng trong (PF)
Lữ Phong đảm nhận vị trí trung phong (C)
Hàn Đông, cùng Lục Dương đều là hậu vệ dẫn bóng(PG),nói cách khác một trong hai người sẽ có người dự bị.
"Lục Dương, ngươi dự bị đi?"
Hàn Đông đi tới, trên mặt hiện nét tươi cười, giống như trước đây hắn và Lục Dương chưa từng có ân oán gì với nhau.
Lục Dương khó chịu nhìn hắn, nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ngươi biết chơi bóng rổ à."
Hàn Đông khẽ nhíu mày, đây là vị trí sở trường của hắn, thật không nghĩ đến, Lục Dương lại chạy tới đây tranh giành.
Năm nhất đã học được mấy tháng rồi, người nào chơi bóng rổ, hắn còn không biết sao.
Lục Dương từ lúc lên đại học đến bây giờ, chưa bao giờ Hàn Đông thấy mặt hắn ở sân thể dục, hắn không phải tay mơ thì là gì.
Hắn nói ra: "Lục Dương, lần này là trận thi đấu bóng rổ vì vinh dự của khoa máy tính, không phải trò chơi cho ngươi tham gia náo nhiệt đâu."
"Hàn Đông, ngươi có ý gì, người nào nói cho ngươi biết Lục Dương không biết chơi bóng rổ."
Lữ Phong chạy tới chất vấn.
"Đúng đấy, trịnh độ của ngươi, không phải ngươi tự hiểu lấy sao? Nếu không phải khoa máy tính không có người, ngươi cho rằng ngươi sẽ được chọn à?" Lưu Lỗi cũng không khách khí, nói.
Bọn hắn thường cùng một chỗ chơi bóng rổ, trình độ 3xu của Hàn Đông đương nhiên bọn hắn hiểu rõ.
Sắc mặt Hàn Đông biến đổi.
Hắn hừ một tiếng.
"Lục Dương, ngươi có muốn cùng ta solo một ván, người nào thua thì phải dự bị."