Chương 85: Trận Đấu Bắt Đầu
Phật còn có lúc tức giận.
Huống chi là Lục Dương.
Nhận lấy trai bóng Lưu Lỗi ném tới, Lục Dương hướng phía Hàn Đông ném tới.
"Tới đây, tí nữa đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Luận về kỹ thuật.
Lục Dương tuyệt đối không kém hơn Lưu Lỗi, thậm chí còn mạnh hơn một tí, hắn thiên phú giỏi, thời cấp ba cũng đã từng chơi, về sau đi làm cũng tham gia vào đội bóng rổ công ty, trình độ vẫn còn giữ được.
Tuy nhiên bi-a và bóng rổ không giống nhau, bóng rổ đòi hỏi kỹ thuật, nhưng vẫn cần thể lực rất nhiều, nếu hắn và Lưu Lỗi cùng đơn đâu, tỉ lệ thua của hắn cao hơn Lưu Lỗi nhiều.
Nhưng để đối phó với con gà Hàn Đông này, thì vẫn còn dư xài.
"Bắt đầu đi, ba điểm, người nào thua thì cút lên ghế dự bị."
Lục Dương chẳng muốn cùng Hàn Đông lảm nhảm.
"Lục ca uy vũ."
Lữ Phong vốn đang lo lắng cho Lục Dương, sợ hắn không biết chơi bóng, nghe được lời nói này, trong lòng yên tâm hơn không ít, nếu không biết chơi, sao lại có thể nói chuyện bố láo kiểu này được.
Lưu Lỗi dắt cuống họng hô: "Lục Dương, cố lên!"
"Lục ca, cố lên!"
Lữ Phong cũng hồ hào theo.
Nhân duyên của Hàn Đông khá kém, không ai cổ vũ cho hắn, hắn đỏ mặt, nói ra: "Đợi lát nữa ta xem ngươi giấu mặt vào đâu, người nào trước."
"Tung bóng đi."
Hàn Đông tung bóng lên cao, bóng lăn vài vòng rồi rơi xuống chân hắn.
Trên mặt hắn hiện ra nét vui mừng, bóng lăn tới chân hắn, đại biểu hắn sẽ là người tấn công, tấn công trước có lợi thế rất lớn.
Lục Dương đi tới trước mặt Hàn Đông, bày ra tư thế phòng ngự.
Hàn Đông bắt đầu dẫn bóng, nhìn đối diện Lục Dương, thân thể hắn đảo vài vòng mong tìm cách vượt qua Lục Dương nhưng không thành, Hàn Đông lộ ra một tia sơ hở, nhân cơ hội đó, Lục Dương nhanh chóng lấy đẩy bóng ra ngoài.
So với tưởng tượng thì đơn giản hơn nhiều.
Đuổi theo cầm lấy bóng.
"Tốt lăm!"
Lữ Phong mừng rỡ kêu lên.
Nhìn những động tác như vậy, có thể chắc chắn, Lục Dương tuyệt đối không phải tay mơ, nếu như vừa nãy cũng không nhận ra tia sơ hở của Hàn Đông mà cắt bóng như vậy.
"Tốt !"
Lưu Lỗi nhìn không được vỗ tay.
Quả nhiên đoán không sai, kỹ thuật bóng rổ của Lục Dương rất lợi hại, quả nhiên Lục Dương mang cho hắn nhiều kinh hỉ rất lớn.
Lưu Lôi biết Lục Dương biết chơi bóng rổ, chỉ là chưa nhìn thấy Lục Dương cầm bóng lần nào.
Quả bóng thay đổi.
Ưu thế đầu trận của Hàn Đông biến mất.
Sắc mặt hắn trở nên căng thẳng, nhìn qua hết sức khẩn trương, Hàn Đông không nghĩ tới, vậy mà mình bị cắt bóng, với lại kỹ thuật của mình cũng không thể qua nổi Lục Dương được.
Lục Dương nhẹ nhàng dẫn bóng, nhìn cách điều khiển qua bóng của hắn nhẹ nhàng hơn Hàn Đông rất nhiều, đi tới trước Hàn Đông vài bước, đột nhiên Lục Dương nhảy lên ném rổ.
Hàn Đông tuy rằng phản ứng rất nhanh, vội vàng nhảy lên đưa tay chặn bóng, nhưng cánh tay đã đưa ra hết cỡ cũng không chạm được vào quả bóng, hẳn chỉ có thể nhìn quả bóng rơi vào rổ.
Ba...
"Hay."
Bốn phía truyền đến âm thanh khen ngợi.
Những sinh viên khác được Lưu Lỗi lựa chọn chơi bóng rổ đều tỏ ra vui mừng, Lục Dương càng mạnh, cũng có nghĩa đội của họ có tỉ lệ thắng cao hơn một chút.
Về phần tên 'đầu đường xó chợ' Hàn Đông, cứ mặc kệ hắn là được.
Quả thứ hai, phiên Hàn Đông phòng thủ, bị Lục Dương dùng kỹ thuật xoay nửa vòng nhẹ nhõm đánh lừa, sau đó dễ dàng đưa bóng vào rổ.
Lục Dương đã vào hai quả rồi, tỉ số bây giờ 2-0.
Hàn Đông sắc mặt đỏ bừng.
Hắn không nghĩ tới, chình độ của mình với Lục Dương lại chênh lệch lớn đến như vậy, nghĩ đến bản thân vừa rồi ' trang bức', hiện tại bây giờ lại giống một tên hề hơn.
Vì sao lại như vậy.
Lục Dương cũng không có tâm tư giải thích, cũng không hề cho Hàn Đông một quả danh dự, lấy được quả bóng, Lục Dương ngay tại vòng ba điểm trực tiếp ném, bóng tạo thành một hình vong cung bay vào rổ.
Kết thúc, tỉ số 3-0.
"Ngươi thắng."
Hàn Đông sắc mặt đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay tức giận, buông một cầu rồi rời khỏi sân bóng, hắn không còn mặt mũi ở lại chỗ này rồi.
"Lão tam, kỹ thuật của ngươi cũng quá trâu rồi, làm cho hắn một phát ba không, không có nổi một bàn gỡ, tên kia từ này cũng không dám thể hiện trước mặt ngươi nữa rồi." Lưu Lỗi nhìn hướng Hàn Đông ly khai, cười nói.
"Lục ca, kỹ thuật chơi bóng rổ của ngươi tốt như vậy, tại sao lại không mực không chơi bóng rổ." Lữ Phong cũng bu lại hỏi.
"Chủ yếu là vì không có thời gian."
Suy nghĩ một chút, Lục Dương còn nói thêm.
"Về sau có thời gian, có thể cùng các ngươi chơi đùa."
Chơi bóng rổ là hạng mục tốt nhất để rèn luyện sức khỏe, so với chạy bộ còn tốt hơn, chỉ cần lúc chơi cẩn thận một chút, đừng quá gắng sức, như vậy sẽ giảm thiêu đi chấn thương xảy ra.
Hàn Đông rời đi, team lại thiếu đi một người, Lưu Lỗi đành kêu một sinh viên khoa thể dục tới trợ giúp, mười người chia hai đội tập luyện với nhau.
Sau mấy tháng chạy bộ, Lục Dương cảm giác thể lực của mình đã tăng lên không ít, chơi hơn nửa canh giờ, cũng đổ một tí mồ hôi, cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Bởi vì Lục Dương cùng Lưu Lỗi là một đôi, cờ hồ là một bên đánh một bên ăn đòn, mặc dù team bên kia có sinh viên khoa thể dục, những vẫn thất bại thảm hại, team Lục Dương được mười điểm thì bên kia mới được ba điểm.
Đánh xong một trần, mọi người đều tìm ra vị trí của mình.
Lưu Lỗi là tiền phong hàng trong (PF), lớp bốn Trương Đào chơi ở vị trí trung phong(C), Lữ Phong cùng Tiểu Quân là tiền phong hàng ngoài (SF), Lục Dương cùng một sinh viên lớp một tên Tôn Sáng là hậu vệ dẫn bóng (PG)
(*PG là vị trí nhạc trưởng giống như trong bóng đá, PF là vị trí trung vệ có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, C là vị trí tiền đạo cắm,SF giống như vị trí tiền đạo cánh, có thể di chuyển ở mọi vị trí,..đội bóng của Lục Dương không có hâu vệ ghi điểm(SG) mà sẽ chơi theo sơ đồ có 2 SF.)
----
Kế tiếp hai ngày.
Năm người một mực phối hợp luyện tập với nhau.
Đây cũng là do Lục Dương yêu cầu, hắn biết kỹ thuật của mọi người rất chênh lệch với nhau, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý để rút ngắn chênh lệch, đây cũng là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Có thể sẽ không thắng được.
Nhưng tuyệt đối cũng không thể bị treo lên đánh như con.
Ở trong đội bóng, Lục Dương ra lệnh, ai tranh bóng ở rỗ, ai kèm vị trí nào, người nào chạy cắt mặt khi tấn công...Lục Dương còn luyện tập thêm các bài phản công nhanh.
Dựa theo yêu cầu huấn luyện của Lục Dương, năm sinh viên từ mạnh ai nấy chơi đã bắt đâu biết phối hợp, đã có tí bộ dạng của đội bóng rổ nghiệp dư rồi.
Lục Dương thoáng có một chút sự tự tin, trân này còn có cơ hội chiến thắng....
Buổi chiều thứ 6, sinh viên khoa mày tính cùng khoa kiến trúc đều không có tiết học, thời điểm thì đấu liền ước định vào ngày này.
Song phương đều có rất nhiều sinh viên tới xem.
Sinh viên bên khoa kiến trúc thuần một màu nam sinh.
Khoa máy tính thì đỡ hơn, có đến mười mấy nữ sinh, Trần Thu Nguyệt cùng bạn cùng phòng cũng tới, Lục Dương nhìn thấy đằng sau lưng Trần Thu Nguyệt còn có một người, không phải Từ Thi thì còn là ai.
Nàng cũng tới.
Xem ra trận này hắn phải thi đấu 300% công lực rồi.
Cầu thủ song phương đều đã vào sân.
Đồng phục khoa máy tính của Lục Dương là một màu đỏ được đặt làm từ trước, sau lưng đều có số áo.
Số áo của Lục Dương là 24, ở dưới còn có hai chữ LY( viết tắt Lục Dương)
Quần áo đều do Lục Dương tài trợ đấy, tổng cộng chín bộ, ngay cả cầu thủ dự bị cũng có một bộ, còn có tên và sô của mình ở sau lưng, mọi người ai nấy cũng tỏ ra vui vẻ, còn đối với Lục Dương mà nói, mấy trăm tệ hắn cũng không coi vào đâu, cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Sinh viên khoa kiến trúc thì lại tùy ý, tuy rằng đều mặt quần áo bóng rổ, nhưng mỗi người đều một màu, màu gì cũng có, trắng, vàng, xanh,.. Rõ ràng chính là kiếm đại một bộ vào chơi.
Trọng tài là một vị thầy giáo thể dục, chuyên môn dạy môn bóng rổ cho sinh viên, hắn mặt một bộ quần áo trọng tại, trên cổ còn treo một cái còi.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, trọng tài lớn tiếng nói: "Cầu thủ hai bên chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu lập tức bắt đầu."