Chương 87: Về Chung Một Phe
Trần Thu Nguyệt thật ra cũng rất bất đắc dĩ.
Mình và Lục Dương hiện tại là quan hệ gì, nàng cũng không rõ ràng, muốn nói Từ Thi là tiểu tam, nàng dựa vào đâu để mà nói?
Với lại.
Lục Dương còn một người bạn gái chính thống ở bên ngoài trương học kia kìa.
Hay là nàng với Từ Thi tạo thành một phe, chống lại vị kia ở ngoài trường học, dù sao Từ Thi cũng hiền lành, ít nói, nàng cảm giác Từ Thi không phải đối thủ của nàng.
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua, trân đấu lần nữa bắt đầu.
Nghỉ ngơi được mười phút, các cầu thủ sinh viên khoa kiến trúc như được ăn tiết gà, điên cuồng tấn công, liên tục đưa bóng vào rổ, tí nữa đem điểm cách biệt kéo lên mười điểm.
Tuy nhiên sinh viên khoa máy tính lại phối hợp ăn ý phòng thủ, Lục Dương còn giả bộ đau chân, làm nhịp tấn công của đội bạn giảm xuống.
"Từ từ, không cần phải vội, giảm nhịp độ trận đấu xuống, bọn họ sắp không chống đỡ được rồi."
Trận đấu tiếp tục, Lưu Lỗi lần này tranh bóng thành công, chuyền cho Lục Dương ở giữa sân, lần này hắn ở vạch ba điểm hoàn thành một hình vòng cung để đưa bóng vào rổ, đem điểm số cách biệt rút ngắn còn 5 điểm.
Quả nhiên đúng như lời nói của Lục Dương, khoa kiến trúc muốn tăng nhịp độ trận đấu lên để bào sức hai bên, nhưng Lục Dương kịp thời hạ nhiệt trận đấu xuống, khoa kiến trúc đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, các đường lên bóng đã bớt sắt bén hơn trước.
Còn bên khoa máy tính, thể lực coi như cũng được, họ sử dụng nhiều đường chuyền hơn là bức tốc, Lục Dương liên tiếp truyền bóng đến mọi ví trị, Lữ Phong cùng Trương Đào thay chạy vào vòng cấm để lập công.
Thời điểm trận đầu còn ba phút nữa kết thúc, điểm số hai bên đã được cân bằng.
Kế tiếp hai bên liên tục tấn công.
Nhưng cũng không có đội nào giành được điểm.
Thời gian trôi qua từng giây.
Lữ Phong ở trong vòng cấm có ý định úp rổ, nhưng lại bị hai sinh viên khoa kiến trúc bao bọc lại, bên ngoài liền có chỗ trống, Lục Dương chạy qua, hét lên:
"Cho ta!"
Lữ Phong xoay người một cái, chuẩn xác đem quả bóng chuyền tới tay Lục Dương.
Lục Dương cũng không chút do dự, nhảy ném một cái, bóng bay từ vòng ngoài vào rổ.
3 Điểm!
Toàn bộ khán đài nổ tung.
Lữ Lỗi cùng bọn hắn nhịn không được kích động mà nắm tay.
Ba điểm quý giá !
Phụ đạo viên bên kia liền đứng lên nhắc nhở, trận đấu còn ba mươi giây, vẫn còn cơ hội để khoa kiến trúc san bằng tỉ số.
Bọn hắn phải nhanh chóng phản công, kiếm một quả ném ngoài vòng, không thì sẽ nhất định thua cuộc.
"Phòng thủ ở vạch ngoài."
Lục Dương gào thét.
Chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, cơ hội chỉ còn một lần, chỉ cần không cho khoa kiến trúc ném bóng ngoài vòng ba điểm , cho dù bọn họ có ghi được điểm đi nữa cũng không thể chiến thắng trận này.
Đối phương cũng biết, chỉ có ba điểm mới có cơ hội kéo nhau vào hiệp phụ.
Tôn Cường cùng Tiểu Quân cũng toàn bộ rời khỏi vòng trong chạy ra ngoài.
Cầu thủ bên khoa kiến trúc đều bị vây bao quanh, không tìm ra cơ hội để ném bóng.
Cuối cùng, một cầu thủ bên kia cưỡng ép ném bóng, cầu mong kì tích xuất hiện.
Nhưng mà đây không phải anime, cầu thủ kia cũng không phải nhân vật chính, bóng đập vào mép rổ rồi bay ra ngoài.
Trọng tài thổi tiếng còi kết thúc trận đấu, kết quả cuối cùng, khoa máy tính 75:72 khoa kiến trúc, khóa máy tính thắng trận đấu giao hữu này.
Thắng rồi!
Tất cả sinh viên khoa máy tính đều chạy tới ôm nhau ăn mừng, không nghĩ tới vậy mà thực sự thắng được.
Tuy rằng đây chỉ là một trận giao hữu bình thường của sinh viên, nhưng đối với từng cấu thủ mà nói, ý nghĩa của trận đấu này rất quan trọng.
"Móa, đừng đôi ta mà."
Lục Dương mắng một tiếng, không nghĩ tới Lưu Lỗi cùng Lữ Phong vậy mà nâng hắn lên, đôi lên đôi xuống.
Ở trận đấu này, tầm quan trong của Lục Dương không phải bàn cãi, từ khâu phát động tấn công, đều khâu chỉ huy hàng thủ, Lục Dương đều có mặt ở mọi nơi, cùng với pha ném bóng 3 điểm cuối cùng của trận đấu.
Từ không trung rơi xuống.
Lục Dương vội vàng hô ngừng.
Vừa rồi ở trên không trung, hắn thật sự không cách nào không chế cảm xúc bản thân mình, không phải cảm xúc tự hao khi mình giúp đội giành chiến thắng... mà là cảm xúc lo sợ, hắn sợ nhỡ đâu mà đồng đội mình lỡ tay thì chỉ có mà ăn cám.
Về lại mắt đất, Lục Dương không nhịn được mà lau mồ hôi.
---
"Ngươi là Lục Dương phải không, call team rất tốt, về sau có cơ hội thì cùng nhau chơi bóng rổ."
Đội trưởng của khoa kiến trúc đi tới.
"Ừ, khi nào rảnh thì chơi vài ván."
Lục Dương nhẹ gật đầu, còn nắm tay đôi phương một cái, dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu giao hữu, hai chữ 'hữu nghị' được đặt lên hàng đâu.
"Lỗi ca."
Lục Dương kêu Lưu Lỗi đi qua.
Lưu Lỗi bộ dạng vẫn còn rất hưng phấn, hỏi: "Lão tam, ngươi gọi ta có chuyện gì?"
"Vì để ăn mừng trận thắng ngày hôm nay, nên tối nay ta mời khách, ngươi đi thông báo cho mọi người đi."
"Được."
Lưu Lỗi cũng không khách khí.
Sắp xếp xong xuôi những việc này, Lục Dương mới nghĩ đến Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi.
"Chúc mừng a."
Khuôn mặt quả trứng ngỗng Trần Thu Nguyệt tràn đây niềm vui.
"Ha ha, tất cả đã nằm trong tính toán của ta." Lục Dương nhìn thấy không ai chú ý đến mình, liền 'trang bức' một phen, hắn nhìn xung quanh một lần, hỏi "Từ Thi đâu rồi?"
"Nàng ngại quá nên chạy rồi chứ sao."
Trần Thu Nguyệt giang tay ra, tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, Lục Dương lúc này mới để ý, từ hiệp hai hắn đã không thấy nàng đâu rồi.
Cỏ vẻ như lúc Từ Thi giúp hắn lau mồ hôi, bị toàn bộ nhìn thấy, nên thẹn thùng quá chạy về phòng mất rồi.
"Vừa rồi người cũng Lưu Lỗi nói gì vậy?" Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi, nói xong còn mở một chai nước khoáng, giúp Lục Dương rửa tay.
"Tối nay ta muốn mời bọn họ bữa cơm nhân dịp chiến thắng."
Lục Dương cũng không giấu giếm chuyện này.
Xoa xoa bàn tay, Lục Dương ngẩng đầu lên, sau đó hắn liền ngẩn người.
Thời điểm Trần Thu Nguyệt đổ nước giúp hắn rửa tay, dưới cổ áo đã xuất hiện một ít bông tuyết, còn có một sợi dây chuyền bằng ngọc.
"Ngươi nhìn cái gì vậy."
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dương nhìn mình chằm chằm.
"Ách.... Hoa tai ngươi thật trắng."
Trong nháy mắt Trần Thu Nguyệt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Một tay nàng nhanh chóng khép lại cổ áo, sau đó trả lại Lục Dương một biểu lộ giận dữ, nhưng cái động tác này, lại giống như Trần Thu Nguyệt đang câu dẫn Lục Dương.
Vốn Lục Dương còn không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy động tác như vậy, hắn liền cảm thấy nóng rực.
"Ngươi làm như vậy, rất dễ khiến ta phạm tội."
Lục Dương vòng tay qua eo, ôm Trần Thu Nguyệt vào ngực.
Vừa này Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên còn cảm thấy lo lắng, lo lắng đại tỷ có tranh giành nổi Lục Dương với Từ Thi không, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng hai người đều mắng thầm một câu.
'Cẩu nam nữ.'
Bên kia Lưu Lỗi cũng đã thông báo cho mọi người, sau đó cùng Lục Dương trở về ký túc xá tắm rửa, thay đồ, chuẩn bị đi ăn cơm.
Ký túc xá phòng 602.
Hàn Đông đang chơi CF một mình.
Lúc trước hắn một hay đi tới phòng Đinh Siêu để coi hắn chơi, nhưng hiện tại đã có máy tính rồi, hơn nữa còn gây thù với Lục Dương, hắn cũng không còn qua phòng Đinh Siêu chơi nữa.
Cửa phòng mở ra.
Trương Đạo đem vài cuốn sách đặt trên mặt bàn, nhìn Hàn Đông vẫn còn chơi game hỏi: "Đông tử, ngươi không phải thích chơi bóng rổ sao? Hôm nay khoa chúng ta có một trận thi đâu, ngươi không đi xem à."
Hàn Đông đã muốn quên đi chuyện này, nhưng nghe Trương Đạo đề cấp tới, hắn liền tức giận, lần nước thi đâu bóng rổ, hắn đã bị Lục Dương nhét hành vào mồm rồi, mặt mũi cũng bị ném mất rồi, làm sao mà có thể tới cỗ vũ cho bọn hắn được.
Hắn khó chịu nói ra: "Có gì hay mà nhìn, nhìn khoa kiến trúc hành hạ tụi nó sao? Ngươi không thấy ta không thi đấu sao? Không có ta trên sân, làm sao tụi gà con kia có thể thắng được."
Trương Đạo thể hiện kinh ngạc, nói ra :" Vừa nãy ta nghe nói lớp mình thắng rồi!"