Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 109: Bán hay không

Edit : pthu Beta: Tiểu Tuyền Đoàn người Liên Mạn Nhi rất nhanh liền đi tới trước cửa tửu lâu Duyệt Lai. Bởi vì là trời mưa xuống, khách nhân trong tửu lâu nếu so với bình thường thì giảm đi rất nhiều .Liên Mạn Nhi liền đi trước tiến vào , cùng tiểu nhi tửu lâu nói là muốn tìm Vũ chưởng quỹ .

“Tiểu cô nương, tới rất sớm.” Đi ra đầu tiên chính là nam tử trung niên hầu hạ bên người Vũ đại gia.

“Vũ chưởng quỹ, chúng ta đưa đậu phộng tới. Vũ đại gia kia có ở đây không ?” Liên Mạn Nhi liền nói .

“Ai u.” Trung niên nam tử kia nghe thấy Liên Mạn Nhi gọi hắn Vũ chưởng quỹ, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại khôi phục thái độ bình thường. Hắn chính là chưởng quỹ tửu lâu Duyệt Lai này , họ Vũ. Ngày đó hắn cũng không hướng Liên Mạn Nhi biểu lộ thân phận . Thế nhưng Liên Mạn Nhi có thể nhận ra hắn, cũng không tính là chuyện đặc biệt kì quái . Dù sao tửu lâu này của hắn ở trấn trên cũng có chút ít tiếng tăm , Liên Mạn Nhi là tiểu hài tử thời điểm lần đầu tiên gặp mặt thì không nhận ra hắn , nhưng sau khi đi về nhà, cùng bề trên trong nhà nói đến, trong đám trưởng bối của Liên Mạn Nhi rất có thể có người nhận ra là hắn

“ Chủ nhân đang chờ các ngươi.” Vũ chưởng quỹ lúc này mới nói cho Liên Mạn Nhi , ngày đó vị Vũ đại gia kia là chủ nhân tửu lâu này , ở tại trong huyện , tên gọi là Vũ Trọng Liêm . Vũ chưởng quỹ liền đem Liên Mạn Nhi đưa vào bên trong một nhã gian , Vũ Trọng Liêm quả nhiên ngồi ở bên trong .

“ Chúng ta là dựa theo ước định đưa hàng đến rồi ,trước xem một chút đậu phộng, rồi chuyển sang cân, xem có đủ hay không, đếm đi?” Sau khi cùng nhau làm lễ ra mắt , Liên Mạn Nhi lập tức nói đến chủ đề chính .

Hỏa kế tửu lâu giúp đỡ Liên Thủ Tín đem mấy cái túi đậu phộng vác vào. Vũ Trọng Liêm đem mỗi cái túi đều mở ra nhìn , còn nếm thử , lúc này mới gật đầu , để cho hỏa kế đem đậu phộng đi cân . Bốn bao tải đậu phộng , vừa vặn cân ra hai trăm cân có lẻ . Đây là Liên Mạn Nhi sợ đậu phộng cuối cùng không có đủ, cố ý làm thêm mấy cân , lúc ở nhà mình đã cân qua rồi .

“Ân , rất tốt.” Vũ đại lão bản gật đầu nói. “Hôm nay có mưa , khó cho các ngươi thật có thể đúng hạn làm ra hai trăm cân đậu phộng .”

Vũ đại lão bản nói xong , đi ra ngoài nhìn thoáng qua , mưa bên ngoài không lớn nhưng vẫn không có ngừng.

“Chúng ta dựa theo ước định. Đem đậu phộng đưa tới rồi , Vũ đại gia đã đưa cho chúng ta một xâu tiền, còn lại tiền kia…” Liên Mạn Nhi cười cười . Cũng không có nhận lời nói của Vũ chưởng quỹ .

Vũ đại lão bản ha ha cười hai tiếng, liền để cho Vũ chưởng quỹ đi lấy tiền . Hai trăm cân đậu phộng , mỗi cân hai mươi văn tiền . Tổng cộng hẳn là bốn xâu tiền . Đã đưa cho Liên Mạn Nhi một xâu tiền , Vũ chưởng quỹ lại lấy ra ba xâu tiền, giao cho Liên Mạn Nhi .

“Bên ngoài vẫn còn mưa , không cần vội vã trở về , mấy vị ngồi xuống uống chén trà, ăn chút điểm tâm a.” Vũ đại lão bản liền quan tâm Liên Thủ Tín , Liên Mạn Nhi nói mấy câu .

Liên Mạn Nhi đáp ứng , nàng nhìn ra Võ Trọng Liêm còn có lời muốn nói .

Vũ Trọng Liêm rất là hay nói , đầu tiên cùng Liên Thủ Tín nói chuyện phiếm . Hỏi chút ít bọn hắn năm nay hoa màu như thế nào, mỗi ngày làm những công việc gì. Liên Thủ Tín đều rất cẩn thận trả lời .

“ Đậu phộng hương tỏi này , tại sao trước kia không có đi ra ngoài bán a?” Vũ đại lão bản cuối cùng cũng hỏi .

“Chẳng qua là mấy đứa hài tử mài mò ra . Kiếm mấy đồng tiền tiêu vặt thôi” Liên Thủ Tín liền đáp .

“Vũ đại lão bản nếm thử đậu phộng hơi tỏi của chúng ta , cảm thấy như thế nào vậy?” Liên Mạn Nhi ăn một khối điểm tâm nhỏ . Đột nhiên mở miệng nói .

“ Tất nhiên là không tệ, nếu không ta làm sao liền mua một lúc hai trăm cân?” Vũ Trọng Liêm nói .

“Vũ đại gia mua chỗ đậu phộng này , khẳng định không chỉ là để bản thân mình ăn đúng không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi .

“ Chủ nhân chúng ta trừ bỏ tửu lâu này , trong huyện thành cùng các trấn trên khác còn có chút trà lâu , tiệm tạp hóa, hàng khô , cửa hàng hoa quả khô.” Vũ chưởng quỹ liền thay Vũ đại lão bản đáp .

Ở trà lâu cùng trong tửu lâu , có thể dùng toán đậu phộng hương tỏi làm một đĩa nhắm rượu , tiệm tạp hóa , hàng khô cùng cửa hàng hoa quả khô ở trong , có bán đậu rang , tất nhiên cũng có thể bán đậu phộng hương tỏi.

“Vũ đại gia làm ăn thịnh vượng , hai trăm cân đậu phộng này có thể bán đủ trong vài ngày . Ngươi cũng đã nhìn thấy , chúng ta trong hai ngày là có thể làm ra hai trăm cân đậu phộng hương tỏi. Vũ đại gia còn cần bao nhiêu , có thể yên tâm giao cho chúng ta làm .” Liên Mạn Nhi liền nói .

Vũ Trọng Liêm muốn mua đậu phộng hương tỏi, vốn là không cần muốn vội vã như vậy . Nhưng hắn hết lần này đến lần khác định ra thời gian hạn chế, tất nhiên là có nguyên nhân trong đó . Đơn giản là muốn nhìn xem, các nàng có phải là có năng lực ở trong thời gian ngắn , làm ra đủ đậu phộng hương tỏi số lượng nhiều, hơn nữa vẫn giữ vững mùi vị là giống nhau như đúc , mà không có khác biệt. Vũ đại lão bản cố ý mỗi một túi đậu phộng đều tự mình nếm thử , có lẽ chính là vì xác định chuyện này .

Hiện tại Liên Mạn Nhi giao hàng đúng hạn ,khả năng sản xuất cùng chất lượng của đậu phộng hương tỏi đều có bảo đảm , như vậy kế tiếp có thể xác lập mối quan hệ cung ứng hàng hóa lâu dài .

Tuy nhiên đậu phộng hương tỏi làm ra hơi phiền toái một chút , nhưng mà mỗi cân đều có thể kiếm ra tám văn tiền. Ở nông thôn trong mắt mỗi người , bó củi không cần tốn tiền , những thứ gia vị ở bên trong kia , dùng khối lượng nhiều nhất là tỏi , thì nhà mình tự sản xuất được, mà những thứ đồ gia vị khác dùng trọng lượng cũng không nhiều , có thể nói phí tổn rất thấp ,bất quá chính là dùng một chút nhân lực . Cả nhà Liên Mạn Nhi đã thương lượng qua, cảm thấy số tiền này có thể kiếm được lâu dài .

Vũ đại lão bản cùng Vũ chưởng quỹ cực kỳ nhanh trao đổi một ánh mắt.

Liên Mạn Nhi lập tức ý thức được , hai người kia là có ý định khác.

“ Không biết thời tiết như thế này, đậu phộng như thế nào làm khô được a ?” Vũ chưởng quỹ làm như vô ý mà hỏi thăm .

“ Việc này…” Liên Thủ Tín liền muốn hồi đáp .

Liên Mạn Nhi vội vàng ho khan một tiếng , Liên Thủ Tín quay đầu thấy Liên Mạn Nhi nháy mắt với hắn , liền cúi đầu làm bộ như uống trà, đem lời nói trực tiếp nuốt trở vào.

“Ha ha, cái này vẫn không thể nói?” Vũ chưởng quỹ cười hướng Liên Mạn Nhi nói.

“Cũng không có gì không thể nói , chính là chúng ta không nói , bất quá mai kia Vũ chưởng quỹ cũng có thể hỏi thăm ra đấy.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

Vũ chưởng quỹ trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.

“ Ở trấn trên này , chúng ta là nhà đầu tiên làm đậu phộng hương tỏi để bán , sau này những thứ kia đều là theo chúng ta học làm đấy . Ngoại trừ công thức làm đậu phộng hương tỏi, những thứ khác chúng ta cũng không có giấu giếm được người khác. Biện pháp đem đậu phông hong khô như thế nào khi trời mưa xuống, rất dễ dàng học , cũng rất dễ dàng làm .” Liên Mạn Nhi lại nói .

Vũ chưởng quỹ sắc mặt dễ nhìn một chút.

“Chúng ta là nông dân, không có quá nhiều tính toán. Vũ đại gia có gì muốn nói ,thẳng thắn nói ra là tốt rồi .” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Vũ Trọng Liêm nói.

Vũ Trọng Liêm liền ha ha nở nụ cười.

“Tiểu cô nương là người thẳng thắn, như vậy ta cũng cứ việc nói thẳng . đậu phộng hương tỏi của các ngươi không tệ , trong cửa hàng khô của ta ý định dùng đậu phộng hương tỏi này buôn bán . Bởi vì đây là các ngươi bắt đầu làm đầu tiên, ta không đành lòng đoạt chuyện làm ăn của các ngươi , không bằng các ngươi đem công thức kia bán cho ta một lần , trở về có thể mua thêm mấy mẫu ruộng, về sau cũng không cần vất vả như vậy .

Liên Mạn Nhi trong nội tâm cười thầm nghĩ, Vũ Trọng Liêm này xem ra ngay từ đầu đã tính toán muốn mua công thức của nàng . Yêu cầu hai ngày này làm ra hai trăm cân đậu phộng hương tỏi, tất nhiên là khảo sát khả năng sản xuất cùng chất lượng đậu phộng hương tỏi, xem là có thể làm ra số lượng lớn hay không. Nếu như Liên Mạn Nhi không thể giao hàng đúng hạn , Vũ Trọng Liêm đòi bồi thường, có phải sẽ là đòi công thức chế biến hay không?

Hiện tại Liên Mạn Nhi đúng hạn đem đậu phộng hương tỏi đưa tới , Vũ Trọng Liêm đã có thể xác định , đậu phộng hương tỏi có thể làm với số lượng lớn, hơn nữa không bị thời tiết hạn chế . Vũ Trọng Liêm muốn mua công thức làm đậu phộng hương tỏi, lại không chịu xuất nhiều tiền. Nói cái gì không nhẫn tâm đoạt chuyện làm ăn của các nàng , nếu như trong cửa hàng của Vũ Trọng Liêm tự mình làm ra đậu phộng hương tỏi ăn ngon hơn , còn có thể để ý đến thái độ của các nàng sao?

Vũ đại lão bản này nhìn trông cởi mở, tâm tư lại tinh tế vô cùng , nếu như Liên Mạn Nhi là nữ hài nông thôn bình thường, có lẽ chắc chắn đã bị hắn dụ dỗ , chẳng mất mấy tiền sẽ đem công thức làm đậu phộng hương tỏi bán cho hắn rồi .

“ Vũ đại gia, trên chợ bán đậu phộng hương tỏi này không phải chỉ có nhà ta, mọi nhà đều nói hàng của mình là số một, vì sao ngươi chỉ mua của nhà ta thôi?” Liên Mạn Nhi hỏi .

Đậu phộng hương tỏi này , các nàng đi bán mấy lần, đã có người của gia đình có tiếng là học hỏi làm , cũng bán trên chợ , trong đó có người của Tam Thập Lý doanh tử . Nhưng bọn họ làm đậu phộng hương tỏi cũng không có ăn ngon như của Liên Mạn Nhi, hơn nữa mùi vị cũng luôn thay đổi . Không có bảo hộ độc quyền, hơn nữa tất cả mọi người đều là buôn bán với vốn liếng nhỏ , Liên Mạn Nhi cũng không có thể không để cho nhà người ta bán .

“ Tất nhiên là nhà ta làm được ăn ngon nhất, hơn nữa mùi vị trước sau giống nhau có đúng hay không?” Liên Mạn Nhi tự mình trả lời cái vấn đề này.

Liên Mạn Nhi nói không sai chút nào , Vũ đại lão bản cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu .

Đây là sự thật, chẳng qua là Vũ Trọng Liêm muốn mua công thức của Liên Mạn Nhi, nhưng lại muốn ép giá , đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng nói như vậy. Hiện tại Liên Mạn Nhi tự mình nói ra, hắn cũng đành phải gật đầu .

“Những nhà kia là học của nhà ta, biện pháp làm ra không sai biệt lắm , tuy nhiên nó không có công thức bí truyền của chúng ta… Ngày đó ta cùng Vũ đại gia ước định xong, phải đi mua đồ gia vị, nói không chừng có người đã có lòng học trộm, hắn có dám nói với ngươi là sẽ làm ra cái mùi vị giống nhà ta.” Liên Mạn Nhi nhìn Vũ đại lão bản, cười cười nói .

Liên Mạn Nhi các nàng mỗi lần chỉ làm hai mươi ba mươi cân đậu phộng hương tỏi, một lần muốn làm hai trăm cân , nhất định phải mua mới gia vị . Liên Mạn Nhi cũng không giấu giếm thứ tự làm ra đậu phộng hương tỏi, nhưng là đối với đồ gia vị sử dụng , cũng là đã sớm để ý , bảo đảm không ai có thể biết rõ, nàng rốt cuộc dùng những đồ gia vị nào , càng sẽ không biết cân lượng pha trộn đồ gia vị là bao nhiêu .

Mà nếu như muốn làm ra số lượng lớn đậu phộng hương tỏi, nhất định phải có công thức cố định, nếu không mỗi một đám đậu phộng mùi vị đều không giống nhau , là không thể hình thành thương hiệu .

“Tiểu cô nương rất thông minh.” Vũ trọng Liêm cười nói.

“ Nhà của chúng ta còn trông cậy vào cái này kiếm tiền, đương nhiên càng thêm cẩn thận rồi . Người thích ăn đậu phộng hương tỏi càng ngày càng nhiều, cho dù mỗi năm chúng ta chỉ làm một ngàn cân ra bán , một năm là có thể kiếm tám lượng bạc , 20 năm chính là 160 lượng , 40 năm liền là 320 lượng, họ Liên chúng ta đời đời truyền xuống công thức làm đậu phộng hương tỏi, bọn tử tôn liền không lo ăn mặc rồi .” Liên Mạn Nhi cố ý nói ra.

Vũ Trọng Liêm nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy , trong bụng có chút giật mình . Tiểu cô nương này tuổi tuy nhỏ, kiến thức cũng đã bất phàm rồi, chỉ mấy câu nói, liền đem mấy chỗ mấu chốt đều làm rõ, nàng rất rõ ràng công thức của nàng có giá trị quang trọng cỡ nào. Xem ra hắn nghĩ cách muốn nhặt được lợi này , đã không thể thực hiện được rồi .

“Tiểu cô nương nghĩ không sai ,chẳng qua là trong mấy chục năm này, làm sao có thể đảm bảo nhà người ta không thể làm ra đậu phộng hương tỏi ăn ngon hơn so với nhà ngươi làm đây?” Vũ đại lão bản ha ha nở nụ cười . “ Không bằng thừa dịp hiện tại bán cho ta, được tiền mặt, lập tức liền có rất nhiều chỗ tốt. Tiểu cô nương, cái bí phương này của ngươi muốn bao nhiêu tiền ?”

Liên Mạn Nhi có chút do dự, có nên đem bí phương bán cho Vũ Trọng Liêm hay không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất