Chương 6
Ngày điền nguyện vọng, tôi chọn chuyên ngành Ngữ văn tại Đại học Liên hợp Bắc Kinh.
Điền xong hết, tôi định gọi điện khoe Lương Diệp, nhân tiện hỏi xem anh ấy chọn gì.
Nhưng nghĩ lại, nói qua điện thoại thì không bất ngờ lắm.
Tôi quyết định... tạo bất ngờ trực tiếp luôn.
Vì vậy tôi nhắn cho bạn thân của Lương Diệp là Thẩm Thái:
【Cậu biết Lương Diệp đang ở đâu không? Ở nhà hay đâu vậy?】
Thẩm Thái:
【Bọn tớ đang ở net Jinze điền nguyện vọng nè.】
【Ok, tớ qua liền. Đừng nói gì với anh ấy, tớ muốn tạo bất ngờ.】
Tôi gập điện thoại lại, lao như bay tới tiệm net.
Vừa đến nơi, tôi hít một hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi đi tìm chỗ Lương Diệp ngồi.
Còn chưa kịp tới gần, tôi đã nghe tiếng tụi bạn cười đùa:
“Diệp ca đỉnh thật đấy, thi được tận 719 điểm! Sau này đúng là học bá Bắc Đại rồi!”
Nhưng Lương Diệp lại nhe răng cười toe:
“Bắc Đại cái gì mà Bắc Đại! Tôi không chọn đâu!”
Tôi như bị dội một xô nước đá, đứng chết trân tại chỗ, không tin nổi tai mình.
Tụi bạn anh ấy cũng ngạc nhiên không kém.
Thẩm Thái hoảng:
“Không đi Bắc Đại? Tại sao?! Đừng nói là vì Phương Nghênh Hạ nha? Diệp ca, tỉnh táo đi!”
Lương Diệp thở dài:
“Tưởng tôi muốn bỏ Bắc Đại chắc? Lúc đầu tôi định chọn thật đấy. Nhưng mấy hôm trước anh tôi vừa chia tay bạn gái. Anh ấy làm ở Thành Đô, còn chị kia ở Thâm Quyến, yêu xa ba năm cãi nhau suốt, cuối cùng cũng tan. Tôi nghe nhức hết cả tai. Yêu xa không ổn đâu. Hơn nữa, Nghênh Hạ còn có anh hàng xóm thanh mai trúc mã tên Đoạn Bách ở Thượng Hải nữa, các ông nghĩ tôi yên tâm nổi à?”
Nghe đến đó, nước mắt tôi lập tức trào ra.
“Lương Diệp! Anh đã hứa với em thế nào?!”
Nghe thấy tiếng tôi, anh quay đầu lại, lập tức tái mặt:
“Nghênh... Nghênh Hạ?! Em... em tới đây làm gì?!”
“Nếu em không tới thì có mà bị anh dắt mũi cả đời! Mau sửa lại nguyện vọng về Bắc Đại ngay cho em!”
Nhưng Lương Diệp ngoan cố như lừa:
“Không sửa. Nguyện vọng của anh, anh tự quyết. Mấy tháng nay em cứ lạ lạ. Có phải... em hết thích anh rồi không? Em muốn đẩy anh đi Bắc Đại, còn em ở lại Thượng Hải tình tứ với Đoạn Bách chứ gì?!”
Tôi không nhịn được nữa, tát anh ấy một phát.
“Trong đầu anh ngoài mấy cái suy diễn vớ vẩn thì chẳng còn gì à? Ước mơ, cha mẹ, tương lai của anh... tất cả không đáng gì à? Anh khiến em quá thất vọng rồi, Lương Diệp.”
Nếu mọi thứ vẫn quay lại vết xe cũ, vậy tôi sống lại để làm gì?
Phải chăng tôi phải chịu đựng sự ân hận và day dứt đó... đến tận hai kiếp?
Lương Diệp bị tôi tát cho cứng họng, đứng ngẩn ra.
Mấy người bạn xung quanh thấy vậy cũng lặng lẽ rút lui.
Tôi không nói nhiều nữa, mở luôn trang web điền nguyện vọng trước mặt Lương Diệp:
“Từ ngày anh hứa sẽ vào Bắc Đại, em đã từ bỏ Thượng Hải. Anh vì em mà bỏ Bắc Đại, thì em cũng vì anh mà bỏ Thượng Hải. Đơn giản vậy thôi.”
Đến lúc này, Lương Diệp mới thực sự hốt hoảng.
“Nghênh Hạ... anh sai rồi... anh không biết em vì anh mà hy sinh như vậy... Anh xin lỗi! Anh sửa liền!”
Anh ấy mở máy tính, sửa nguyện vọng ngay tại chỗ, đổi từ Sư phạm Thượng Hải sang Bắc Đại.
“Em nhìn đi! Anh sửa rồi! Bắc Đại! Em đừng giận nữa mà! Anh thật sự không biết em đã từ bỏ giấc mơ của mình vì anh. Anh... anh đúng là đồ khốn!”
Dù cuối cùng nguyện vọng cũng được sửa lại, tôi vẫn toát cả mồ hôi lạnh.
Nếu hôm nay tôi không tới… thì lần này, kết cục của chúng tôi sẽ ra sao?
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi lại tuôn rơi, khiến Lương Diệp hoảng loạn không biết làm sao.
“Đừng khóc mà, Nghênh Hạ! Là anh sai! Em đánh anh, mắng anh gì cũng được. Từ giờ anh sẽ nghe lời em hết!”
Tôi lau nước mắt, nghiến răng nói:
“Lương Diệp, anh thật sự làm em quá thất vọng rồi.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi tiệm net, mặc kệ anh ấy gọi với phía sau.
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với Lương Diệp.
À không, nói đúng hơn là... tôi đơn phương chiến tranh lạnh mới đúng.