Trọng Sinh, Tôi Ép Chồng Thi Bắc Đại

Chương 7: [HOÀN]

Chương 7: [HOÀN]
Mấy ngày sau đó, Lương Diệp ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho tôi — nhưng tôi đều từ chối.
Vì tôi thật sự bị anh ấy dọa sợ rồi, nhất thời không biết phải đối mặt thế nào.
Tôi vốn không chỉ muốn giúp anh ấy đỗ Bắc Đại, mà còn muốn dạy cậu một điều: trước khi yêu người khác, phải biết yêu chính mình trước đã.
Tôi không muốn anh ấy cứ mãi hy sinh và thỏa hiệp vì tôi.
Dù những thỏa hiệp ấy có thể mang đến cho tôi bao nhiêu lợi ích, thì chúng cũng đều đốt cháy từ niềm vui và lý tưởng sống của anh ấy.
Tôi yêu anh ấy đến thế, làm sao nỡ lòng nhìn thấy điều đó?
Vì vậy lần này, tôi quyết tâm im lặng, để anh ấy có thời gian tự suy nghĩ lại tất cả.
Cho đến khi các trường đại học bắt đầu xét tuyển và gửi giấy báo nhập học.
Hôm đó, Lương Diệp mang tờ giấy báo từ Bắc Đại đến trước cửa nhà tôi.
【Nghênh Hạ, anh nhận được giấy báo rồi. Dạo này anh cũng suy nghĩ rất nhiều về những điều em từng nói, anh hiểu được tâm ý của em rồi. Tất cả những chuyện trước kia... đúng là do anh trẻ con, vô lý quá mức. Anh thật sự biết lỗi rồi. Em có thể xuống gặp anh, chúng ta nói chuyện một chút được không?】
Mọi chuyện đến đây coi như cũng đủ rồi.
Vì vậy tôi cầm theo giấy báo của mình và xuống nhà.
Vừa thấy tôi, mắt Lương Diệp đỏ hoe.
“Anh cứ tưởng... em sẽ không muốn gặp anh nữa.”
Vài ngày không gặp, Lương Diệp trông gầy hẳn đi, cả người có chút tiều tụy.
Ngay cả cằm cũng mọc đầy râu xanh, chắc còn chưa kịp cạo.
Thấy anh ấy như vậy, lòng tôi mềm nhũn ra ngay.
“Em chưa bao giờ định không gặp anh. Em chỉ muốn anh suy nghĩ thật kỹ về cuộc sống và tương lai của mình. Đừng vì ai khác mà lãng phí tài năng và cơ hội. Hiểu chưa?”
“Ừ, anh hiểu rồi, Nghênh Hạ. Thật ra anh luôn muốn vào Bắc Đại, chỉ là lúc đó anh bị cảm xúc làm mờ mắt. Cảm ơn em đã đánh thức anh.”
Thấy cuối cùng anh ấy cũng thông suốt, tôi đưa giấy báo của mình cho anh ấy xem.
“Đây. Anh khỏi lo yêu xa nữa. Em cũng sẽ vào Bắc Kinh.”
Lương Diệp cầm tờ giấy báo của tôi mà xem tới xem lui, vẻ mặt thì... không mấy vui.
“Nhưng em chẳng từng nói là không nên vì ai mà từ bỏ lý tưởng sao? Em trước giờ vẫn muốn làm giáo viên nên mới chọn Sư phạm Thượng Hải. Bây giờ em lại chọn Ngữ văn ở Liên hợp Bắc Kinh, chẳng phải là vì anh mà từ bỏ lý tưởng sao?”
“Ai bảo? Em vốn chưa bao giờ có lý tưởng gì rõ ràng cả. Chẳng qua vì bố mẹ là giáo viên nên em từng nghĩ mình cũng sẽ theo nghề. Nhưng thi xong em phát hiện... em yêu viết lách. Em muốn trở thành một tác giả viết tiểu thuyết. Anh thấy sao?”
Lương Diệp gật đầu như gà mổ thóc:
“Em làm gì anh cũng ủng hộ hết. Chỉ là...”
“Chỉ là gì?”
Lương Diệp nhăn mặt:
“Chỉ là anh thấy em... như biến thành người lớn rồi ấy. Còn anh vẫn ngây ngô vui vẻ như con nít. Lỡ sau này em chê anh trẻ con thì sao?”
Không biết anh ấy trong đầu nghĩ cái gì, tưởng tượng cả đống.
“Nhưng... dù sau này em có đi đâu, bên ai, anh cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Chỉ mong em đừng quên anh là được. Nếu em lấy chồng ở Đông Bắc, nhớ gửi cho anh ít lê đông. Còn nếu lấy chồng ở Hải Nam, thì gửi dừa cho anh nha. Cho anh biết... em vẫn còn nhớ đến anh.”
...
Tôi thật sự muốn bóp cổ cậu này!
Tôi vì anh ấy mà sống lại cả một kiếp, thế mà anh ấy lại nói ra mấy câu “chia tay dự bị” như thế?!
Tôi nghiến răng:
"Em lấy chồng ở Tương Tây, gửi xác cho anh nhé?!”
Lương Diệp ngơ ngác:
“Cũng được mà... anh...”
Tôi không chịu nổi cái sự dở người của anh ấy nữa, bèn kiễng chân, hôn lên môi anh ấy một cái — nụ hôn định tình của kiếp này.
Thế giới, cuối cùng cũng yên lặng.
Hôn xong, tim tôi đập loạn xạ.
Tựa đầu lên vai Lương Diệp, tôi thấy yết hầu anh ấy khẽ động, liền cắn nhẹ một cái, khiến anh ấy hít sâu một hơi vì nhột.
Do không kiểm soát lực, tôi để lại một dấu vết rõ ràng trên cổ anh ấy.
Lương Diệp đỏ mặt:
“Em... sao mà... sao mà...”
“Sao mà gì?” — tôi cố ý trêu chọc.
Không ngờ anh ấy phản công, đè tôi lên tường, cũng cắn nhẹ cổ tôi để lại một dấu đỏ:
“Vậy mới công bằng!”
Ờ thì chồng mình, mình chiều thôi.
Chỉ là về đến nhà, tôi quên mất chuyện cái dấu hôn trên cổ, thế là bị mẹ bắt gặp.
Mẹ nghiêm túc chặn tôi lại:
“Nghênh Hạ, cổ con sao vậy? Không phải mới thi xong đã yêu đương đấy chứ?”
Tuy tôi sống hai kiếp, nhưng mẹ tôi là giáo viên, từ nhỏ tôi đã sợ mẹ rồi.
Tôi vội vàng bịt cổ:
“Không có đâu mẹ! Con tự véo đấy!”
Mẹ tôi bán tín bán nghi:
“Véo được thì véo lại cho mẹ xem.”
Hết cách, tôi đành phải tự tàn nhẫn... véo một cái, đau đến chảy nước mắt.
Kết quả hôm sau, tôi đội nguyên hai vết đỏ đi gặp Lương Diệp.
Anh ấy vừa nhìn thấy liền hỏi:
“Hôm qua anh chỉ cắn một cái, sao hôm nay cổ em có hai dấu?”
Tôi cố bịa:
“Tự véo đấy.”
Lương Diệp nghi ngờ:
“Tự véo mà ra thế này? Hay em véo lại cho anh xem?”
!?
Lại véo?
Bộ tôi có vấn đề à?!
Cuối cùng tôi vẫn “véo”, nhưng là... véo tai của Lương Diệp.
Dù gì thì kiếp trước anh ấy cũng bị tôi trị, kiếp này cũng thế đi cho quen.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất