Mấy vị quân tẩu vừa nhìn thấy Cố Dục Hàn thì đã nhanh chóng làm như không có chuyện gì, chào hỏi anh mấy câu rồi trở về nhà mình.
Dù sao Cố Dục Hàn cũng là phó đoàn trưởng, chức vụ vẫn còn đó.
Chu Tình thoáng nhìn Cố Dục Hàn, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, cũng xoay người quay về nhà mình.
Cố Dục Hàn nhanh chóng bước vào nhà, vừa vào nhà chính đã nhìn thấy toàn bộ nơi này khác biệt hoàn toàn.
Thật ra cũng chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là trên tường có thêm tranh chữ, bàn cũng được trải thêm khăn, trên ghế cũng có thêm gối đệm, nhưng như thế lại khiến căn nhà trở nên ấm áp hơn nhiều.
Vừa lúc Hà Loan Loan bưng một nồi thịt kho tàu đi ra, nhìn màu sắc hồng nhuận, thịt mềm núng nính, hương thơm mê người!
Cố Dục Hàn tự nhận bản thân không có yêu cầu quá lớn đối với việc ăn uống, chỉ cần có thể ăn no là được, nhưng lúc nhìn thấy nồi thịt kho tàu kia, anh gần như không thể dời mắt đi được!
Hà Loan Loan cười nói: “Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn luôn.”
Cố Dục Hàn mau chóng phụ giúp dọn chén đũa, xới cơm, Hà Loan Loan chỉ làm hai món ăn, trứng gà xào ớt cay cùng với thịt kho tàu, đều là món mặn ăn chung với cơm.
Hai người ăn ý không nói chuyện, tập trung ăn hết mấy món ăn, no bụng rồi mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện.
Mùi hương của thịt kho từ đầu lưỡi chui xuống dạ dày khiến người ta đọng lại mười phần dư vị, đây là bữa cơm ngon nhất Cố Dục Hàn từng ăn trong đời.
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi lại thấy buồn cười.
Lúc húp được bát canh trứng gà trên xe lửa, cảm thấy đó là bát canh trứng ngon nhất từng được ăn.
Đêm qua lúc ăn mì trứng, lại cảm thấy là đó là bát mì lá ngon nhất từ trước tới nay.
Hôm nay ăn thịt kho tàu, lại biến món này thành món thịt kho tàu ngon nhất.
Hà Loan Loan ngồi bên cạnh tùy ý nói: “Sáng nay có một đồng chí nữ tới nhà chúng ta quét dọn vệ sinh, em trả tiền công cho cô ấy, cô ấy lại không cần, hình như còn tức giận.”
Cố Dục Hàn sửng sốt, chần chờ một lúc rồi nói: “Chu Tình? Là người hôm qua tới đưa cơm?”
Hà Loan Loan gật đầu: “Có phải cô ấy thích anh không? Hay là nói giữa hai người từng xảy ra chuyện gì? Cố Dục Hàn, em nghĩ chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng.”
Cô sẽ không suy đoán lung tung, cũng chẳng muốn trong lòng buồn bực, chuyện nên như thế nào thì phải là như thế đấy.
Cố Dục Hàn trực tiếp phủ nhận: “Lúc trước quả thật liên trưởng Chu muốn giới thiệu Chu Tình cho anh, nhưng anh đã từ chối.”
Hà Loan Loan tò mò: “Sao anh lại từ chối?”
Nếu đã từ chối hoàn toàn thì tại sao Chu Tình lại vội vàng tới đây quét dọn vệ sinh?
Cố Dục Hàn kỳ thật không nhớ rõ, nhưng anh vẫn cố gắng ngẫm nghĩ một hồi: “Lúc ấy anh đã nói bản thân tạm thời không có ý định kết hôn.”
Hà Loan Loan không nhịn được cười: “Nhưng bây giờ anh lại kết hôn rồi, chả trách biểu cảm của Chu Tình lại nghẹn khuất như vậy, em thấy cô ta còn định tiếp tục theo đuổi, e là sau này sẽ thường xuyên chạy tới đây quét dọn vệ sinh. Chuyện này anh định xử lý như thế nào?”
Cố Dục Hàn trầm tư một phen: “Liên trưởng Chu đã từng cứu anh, cũng không thể khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi. Nếu Chu Tình vẫn kiên trì tới quấy rầy chúng ta thì anh sẽ tìm cô ta nói chuyện rõ ràng.”
Nói khó nghe một chút chắc là không có chuyện gì nữa.
Lúc trước anh muốn giữ mặt mũi cho Chu Tình, Chu Tình lại không cần, anh cũng không cần đắn đo thể diện của Chu Tình nữa.
Nhưng Hà Loan Loan rất rõ ràng, dựa theo tính cách của Chu Tình, bất kể Cố Dục Hàn nói khó nghe cỡ nào, Chu Tình đều không tin.
Cô ta sẽ tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình.
Thật ra có rất nhiều người đắm chìm trong tình ái không phải là vì yêu thương người kia sâu đậm bao nhiêu mà là bản thân thích vùi mình vào biển tình như vậy, khiến cuộc sống nhạt nhẽo có thêm hơi thở của tình yêu.
Muốn cắt đứt ảo tưởng và cảm xúc của những người như vậy, chỉ có một biện pháp là khiến cô ta tỉnh táo lại.