Hà Loan Loan khẽ cười một tiếng, tình cảm của cô và Cố Dục Hàn bây giờ cũng chưa sâu đậm lắm, nhưng nói kiểu gì thì bọn họ cũng là vợ chồng.
Tình cảm vợ chồng sao có thể chấp nhận kẻ thứ ba?
Chu Tình đi rồi, Hà Loan Loan vừa ngâm tiểu khúc vừa ăn sáng, sau đó lại dọn dẹp nhà cửa.
Thật ra cô rất thích nơi này, tuy hơi hẻo lánh nhưng toàn bộ căn nhà này đều chỉ có cô và Cố Dục Hàn ở.
Ngẫm lại mười chín năm trước đây, cô ở nhà họ Hà ngủ chiếu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có được phòng riêng, giường và bàn làm việc.
Hiện tại năm căn phòng này đều do cô tùy ý sắp xếp, Hà Loan Loan vô cùng vui vẻ.
Hành lý mang đến ngày hôm qua đã thu dọn xong, cái nên xếp vào tủ quần áo đã xếp, sách đã mang tới thư phòng của Cố Dục Hàn, chăn ôm ra ngoài phơi.
Lại quay đầu quan sát căn nhà, vẫn cảm thấy quá mức trống trải.
Lúc trước Hà Loan Loan làm giáo viên, ngày thường cũng rất thích đọc sách, lúc đó giáo viên ở trường tiểu học thôn Đông Phong quá ít nên gần như môn nào cô cũng đảm nhiệm
Cô không chỉ dạy ngữ văn, toán học mà còn dạy thêm một chút hội họa và thư pháp.
Tuy cô không phải họa sĩ tài giỏi gì nhưng vẽ tranh vẫn xem như nhìn được.
Cô tìm được mực nước của Cố Dục Hàn, vẽ mấy bông hoa sen đơn giản rồi dán lên tường, sau đó lại viết vài câu thơ cổ lịch sự tao nhã, cũng mang dán hết lên tường nhà.
Ánh mặt trời chiếu vào, rọi lên những bông hoa sen vẽ bằng mực nước, căn nhà cũng có thêm một tầng ý vị.
Ngoài ra, Hà Loan Loan còn xới mảnh đất trống ngoài sân, tưới nước rồi gieo một ít hạt cải dầu.
Cô biết nhiệt độ không khí ở đây khá thấp, hạt không dễ nảy mầm nên đã phủ một lớp vải lên số hạt giống đó, đợi đến khi nào nắng to, hạt nảy mầm rồi mới thu hoạch.
Một buổi sáng bận rộn, chi tiết thượng hoàn thiện không ít, cũng đã tới giờ dùng cơm trưa.
Cố Dục Hàn bên kia bận đến mức không thể thoát thân, Hà Loan Loan cũng không để ý, khu nhà ở này cũng không lớn, cô nghĩ hỏi thăm người khác một chút là sẽ biết đường tới căn tin.
Nhưng Hà Loan Loan không biết ở nơi này có một quy củ bất thành văn, chính là nếu có người đưa vợ tới đây, các quân tẩu khác đều sẽ tới cửa chào hỏi, chủ động hỏi thăm xem có cần hỗ trợ gì không.
Sáng sớm hôm nay, Chu Tình khóc lóc rời khỏi nhà họ Cố, mấy quân tẩu xung quanh đều tụ lại, nghe Chu Tình tủi thân thuật lại lời Hà Loan Loan nói, cả đám người đều trừng to mắt!
“Người này cũng thật quá đáng! Đoàn trưởng Cố mà biết thì chắc chắn cũng không chấp nhận cô ta làm vậy!”
“Phụ nữ xinh đẹp một chút bèn ỷ vào mấy phần tư sắc của bản thân mà kiêu ngạo. Chu Tình cô đừng khóc, đoàn trưởng Cố đã kết hôn rồi, còn có thể làm gì chứ?”
“Phụ nữ xinh đẹp thường không an phận, mới tới ngày đầu tiên đã như vậy, sau này ai dám qua lại với cô ta? Chúng ta không để ý tới cô ta, để xem cô ta làm sao!”
“Tôi thấy kết hôn với Chu Tình vẫn thích hợp hơn, cái gì cũng biết làm, lại an phận, kiểu phụ nữ không an phận này sớm muộn gì cũng hồng hạnh xuất tường a.”
Một đám người nhàn rỗi không có việc gì cứ ríu ra ríu rít.
Vừa lúc Hà Loan Loan đi ngang qua.
Hạt dưa trong tay vợ liên trưởng liên đội một Thôi Xuân Hồng rơi hết xuống đất, gấp gáp nói: “Người kia người kia, người kia chính là vợ của đoàn trưởng Cố sao? Xinh đẹp quá! Da trắng như tuyết a! Trời ạ, nhìn đôi chân tinh tế và vòng eo nhỏ kia đi, đôi mắt cũng to như vậy! Chả trách đoàn trưởng Cố bỗng nhiên kết hôn gấp gáp như vậy!”
Vợ liên trưởng liên đội năm Tôn Mai cũng chua lòm nói: “Nhìn là biết người yếu ớt! Gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, chắc chắn không thích nghi được với cuộc sống ở đây!”
...
Chu Tình trầm mặc nghe những lời này, sự khó chịu trong lòng cũng tăng thêm mấy phần.
Những người này đều không thích Hà Loan Loan, không biết Cố Dục Hàn đã biết được chuyện này, có hối hận khi đã kết hôn với Hà Loan Loan không.
Hà Loan Loan cũng không để ý tới đám người này, cô suy nghĩ tới chuyện quan hệ với nhóm quân tẩu sau này.
Cô không thể nào sống theo chủ nghĩa một thân một mình, vì công việc của Cố Dục Hàn, cô cũng phải duy trì mối quan hệ hòa hảo với những người xung quanh.
Còn duy trì như thế nào thì phải dựa vào khả năng.
Hà Loan Loan đi một lúc đã tới căn tin và cửa hàng duy nhất ở đây.
Căn tin và cửa hàng, cô vẫn chọn cửa hàng, vì người xếp hàng ở căn tin quá nhiều a, cô đi mua một ít rau dưa và thịt, cùng với những thứ trong nhà còn thiếu rồi trở về.
Sau đó Hà Loan Loan lại chui vào bếp.
Một giờ sau, trong khu nhà ở của người thân đã tràn ngập hương thơm của đồ ăn, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nhà Cố Dục Hàn!
Vừa lúc Cố Dục Hàn đã bận xong, vội vã trở về, chưa kịp ăn cơm khiến bụng đói reo vang, chỉ muốn nhìn xem Hà Loan Loan đã quen với cuộc sống ở đây chưa.
Mới vừa về tới cửa, bước chân của anh đã khựng lại.