Chương 107: Nghỉ đông về nhà
Nhìn thấy bộ dáng của chủ nhân chiếc xe, trong mắt một số nữ sinh càng lóe lên ánh sáng.
Nhưng mà còn có một ít nữ sinh lập tức nhận ra Diệp Tinh.
"Diệp Tinh? Sao lại là hắn?"
“Không phải nói trong nhà Diệp Tinh rất nghèo, mẹ hắn ta bệnh rất nặng sao? Làm sao hắn lại có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy?"
......
Ký túc xá ngoại trừ các chuyên ngành khác, hiển nhiên còn có một ít là lớp của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, các cô gái lập tức nhận ra Diệp Tinh, trong mắt lộ ra một tia kinh dung.
Diệp Tinh ở trong lớp rất khiêm tốn, nếu không phải cao lớn đẹp trai một chút, phỏng chừng tựa như một người tàng hình, không ai để ý đến hắn.
Hơn nữa Diệp Tinh lúc trước nghỉ học qua một đoạn thời gian, nguyên nhân nghỉ học lớp học cơ bản đều biết, thậm chí một số người ở sau lưng nghị luận về Diệp Tinh, đối với gia cảnh của hắn cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng tình cảnh trước mắt hoàn toàn đánh bại nhận thức của các cô.
Một nữ sinh trong đó mặt mang vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tinh, cô ta là Chu Ngọc Đình.
Cô ta biết Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng giá trên trời, mua chiếc xe này là chuyện bình thường.
Đứng ở chỗ này, Diệp Tinh gọi điện thoại, rất nhanh ở đầu cầu thang đã có mấy nữ sinh xuất hiện.
"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư đi xuống, cười hì hì hô to.
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, xách vali của cô lên, sau đó đặt vào cốp xe.
Sau khi cầm xong, Diệp Tinh lại nhìn Tiền Giai Giai bên cạnh, cười nói: "Của cậu cũng đưa cho tôi đi."
Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư về nhà vừa vặn thuận đường cùng Tiền Giai Giai, cho nên Lâm Tiểu Ngư bảo Diệp Tinh cũng đưa Tiền Giai Giai một chút.
"Cám ơn." Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói.
Ba người lên xe, Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người Chu Lãnh Huyên cười nói: "Lãnh Huyên, Mộng Mộng... Tạm biệt.
- Tiểu Ngư, sau kỳ nghỉ đông gặp lại! Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng cũng cười lắc lắc tay.
......
Xe chạy đến bên đường thì dừng lại, lúc này nơi này đã có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, thoạt nhìn rất thật thà ở bên cạnh một chiếc xe điện chờ.
"Ba." Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trên mặt Tiền Giai Giai lộ ra một nụ cười.
Diệp Tinh xuống xe lấy vali của Tiền Giai Giai ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
"Bạn học, cám ơn cậu đã đưa Giai Giai trở về." Người đàn ông trung niên thật thà nhìn Diệp Tinh, rất cảm tạ nói: "Đây là rau tươi nhà tôi trồng được, hy vọng nếu cậu không chê có thể nhận lấy."
Diệp Tinh vội vàng từ chối, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của người đàn ông trung niên, cuối cùng đành phải nhận lấy.
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh, tạm biệt." Tiền Giai Giai cùng ba mình đứng chung một chỗ, khoát tay áo nói.
"Giai Giai, tạm biệt." Lâm Tiểu Ngư cũng cười phất phất tay.
Sau gần bốn mươi phút lái xe, chiếc xe cuối cùng đã đi vào một vùng nông thôn.
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư nhà ở nông thôn, nhưng mà hiện tại quốc gia phát triển rất nhanh, cho dù là nông thôn, rất nhiều người ở cũng là tiểu khu nhà lầu được quy hoạch tốt, các thôn cũng đều xây dựng xong đường cái.
"Có một chiếc xe đến. Wow, BMW 7 Series, một chiếc xe sang trọng. " Trong thôn có một số người ngồi cùng một chỗ, ánh mắt tò mò nhìn xe, một số thanh niên rõ ràng là yêu xe, rất dễ dàng nhận ra, nhịn không được kinh hô.
"Tiểu Quân, chiếc xe này giá bao nhiêu tiền?" Có một người già tò mò nhìn thanh niên kinh hô bên cạnh hỏi.
- Tám mươi vạn! Tiểu Quân cười giới thiệu.
Lời nói của cậu ta nhất thời khiến cho mọi người một trận kinh hô.
"Tám mươi vạn, cái này bao nhiêu tiền a?"
"Tôi kiếm cả đời cũng không có kiếm được a."
......
Người chung quanh nhịn không được kinh hô.
"Diệp Tinh, về đến nhà rồi, anh cứ dừng lại ở đây về nhà trước đi." Lâm Tiểu Ngư nhìn tiểu khu hai bên nói.
Nhà cô cũng không còn xa đây nữa.
"Chuyện này cũng không được, anh chính là phụng theo ba mẹ phân phó, đưa em về nhà trước." Diệp Tinh cười nói.
Nhìn chung quanh tình cảnh xa lạ mà quen thuộc, trong lòng hắn có loại cảm khái khó hiểu.
Không quá mấy phút, xe rốt cục dừng ở trước một căn nhà, trước nhà còn có một đôi nam nữ trung niên tò mò nhìn. Cửa sổ xe mở ra, Lâm Tiểu Ngư lập tức hô: "Ba, mẹ."
"Là Tiểu Ngư." Ba Lâm, mẹ Lâm nhìn thấy con gái của mình, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, nhanh chóng đi tới.
Diệp Tinh cũng lập tức xuống xe, cười hô: "Chú, dì."
"Tiểu Tinh à, mau vào ngồi một chút, lát nữa sẽ ăn cơm ở đây đi." Mẹ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh vội vàng mời nói, rất là nhiệt tình.
Nhưng mà ba Lâm chỉ là nhìn Diệp Tinh một cái, sắc mặt không có gì tốt.
Diệp Tinh lấy vali của Lâm Tiểu Ngư ra, cười nói: "Không được, dì, ba mẹ cháu còn ở nhà chờ, chờ ngày khác cháu sẽ trở lại."
"Cũng đúng, ở trường lâu như vậy, ba mẹ cháu phỏng chừng cũng sốt ruột." Bà Lâm nghe vậy, gật đầu.
"Anh đi đây." Cùng Lâm Tiểu Ngư nói một chút, sau đó Diệp Tinh lái xe rời khỏi nơi này.
"Tiểu Ngư à, xe này là có chuyện gì vậy?" Mẹ Lâm, Trương Quyên nhìn Diệp Tinh xe lái đi xa, tò mò hỏi.
"Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Trong mắt Trương Quyên nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc: "Một mình mua? Tiểu Tinh hắn có thể mua được xe? Mẹ nghe nói rằng chiếc xe rẻ nhất cũng là ít nhất vài chục ngàn.- Bọn họ cũng biết gia cảnh Diệp Tinh, cho nên trong lòng nghi hoặc.
......