Chương 146: Bán 2
“Diệp tiên sinh, tập đoàn Chu thị chúng tôi đang chuẩn bị gom góp tiền, gốc linh chi này chúng tôi mua, nhưng cho chúng tôi mười ngày.” Chu Kinh Thiên nghiêm túc nói.
Ông ta không muốn bỏ qua món lợi này.
Lam linh chi không chỉ có thể bán, cho dù không bán được, bản thân ông ta giữ lại dùng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, là một bảo vật có thể gặp không thể cầu.
Diệp Tinh gật đầu.
Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn Chu Kinh Thiên nói: “Ông có biết làm thế nào để bán lam linh chi với giá cao hơn không?”
Nghe Diệp Tinh nói vậy, Chu Kinh Thiên ngây ra, bỗng nhiên ông nghĩ tới điều gì đó, có chút giật mình nói: “Lẽ nào trong tay Diệp Tinh vẫn còn một gốc lam linh chi?”
Diệp Tinh cười nhẹ, gật đầu.
Chu Kinh Thiên thấy Diệp Tinh gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra một tia khiếp sợ.
Lam linh chi này cực kì hiếm thấy, trên thế giới chỉ xuất hiện một gốc, nhưng trong tay Diệp Tinh lại có hai gốc.
Nhưng Chu gia bọn họ ăn được một gốc linh chi đã cực kỳ khó khăn, chó dù có gốc thứ hai, bọn họ cũng không có cách nào lấy được.
Diệp Tinh cũng biết tình hình Chu gia, vậy nên cũng không mong chờ bọn họ có thể mua gốc thứ hai.
Trong lòng chất xoay chuyển nhiều suy nghĩ, Chu Kinh Thiên phân tích nói: “Hiểu rõ nhất về lam linh chi chắc chắn là công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh không thể nghi ngờ, bọn họ cũng khao khát nhất, dựa vào một gốc linh chi bọn họ đã nhanh chóng phát triển như vậy, nếu như xuất hiện gốc thứ hai, đoán chừng bọn họ vô cùng mong muốn có được nó. Nếu ra giá, không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ là người sẽ ra giá cao nhất.”
“Được.” Diệp Tinh nghe vậy, gật đầu, nói. “Chu tổng, vậy làm phiền ông giúp tôi liên hệ với người của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, nói chỗ tôi có lam linh chi muốn bán.”
Chu Kinh Thiên gật đầu, gọi điện thoại.
....
Trong phòng làm việc của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, có một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhưng trên mặt ông ta lại chẳng có bao nhiêu vui vẻ.
“Cốc cốc cốc!” Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Cửa phòng mở ra, sau đó có một chàng trai hai mươi mấy tuổi bước vào.
“Minh Chí, lần này ra ngoài thế nào?” Người đàn ông trung niên nhìn chàng trai nói.
“Ba, lần này ra ngoài con thu mua một ít nhân sâm mấy chục năm, linh chi các loại, có điều hiệu quả đều không lớn.” Chàng trai Địch Minh Chí nhìn ba mình.
Địch Kiến Cường nhíu mày, hỏi: “Có tung tích của lam linh chi đó không?”
“Không có.” Địch Minh Chí lắc đầu.
Địch Kiến Cường xoa thái dương, trong mắt lộ ra một tia lo lắng: “Đã gần hai mươi năm rồi, không có bất cứ manh mối gì về lam linh chi, gần đây công ty chúng ta đang hạn chế xuất khẩu sản phẩm, rượu thuốc có dược hiệu để dành đã không còn lại bao nhiêu nữa, đoán chừng không tới một năm sau toàn bộ đều đã xuất ra thị trường.”
Bất cứ thứ gì cũng có dược hiệu, bọn họ không thể làm đồ giả để bán cho mấy lãnh đạo, ông chủ công ty lớn được.
Nhưng, tác dụng của lam linh chi hai năm trước đã bị bọn họ éo khô toàn bộ, chế thành rượu thuốc, nhưng bọn họ lại chậm chạp không tìm được mặt hành khác bổ sung.
Hai năm nay, bọn họ vẫn luôn thu thập nhân sâm, linh chi các loại, để khiến cho rượu thuốc bình thường có tác dụng hơn một chút.
Tin tức về lam linh chi mất đi tác dụng bị bọn họ giấu nhẹm đi, ngoại trừ vài người biết, những người khác đều bị giấu diếm không biết gì.
Nhưng đây chắc chắn không phải là một giải pháp lâu dài.
Một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh phỏng chừng rất nhanh sẽ phá sản.
Ngành công nghiệp sản phẩm chăm sóc sức khỏe quan trọng nhất chính là dược hiệu*, danh tiếng, không có dược hiệu, vậy thì không có danh tiếng, như vậy toàn bộ tập đoàn Địch thị sẽ sụp đổ trong một đêm.
* Dược hiệu: tác dụng của thuốc
* Dược hiệu: tác dụng của thuốc
"Ba, con đã thiết lập quan hệ với rất nhiều người ở nơi này, chỉ cần có phát hiện của linh chi chúng ta sẽ nhanh chóng biết được." Địch Minh Chí suy nghĩ một chút nói.
"Hy vọng có phát hiện." Địch Kiến cường thở dài một hơi.
Nhưng mà trong lòng ông ta đã không ôm hy vọng gì nữa, gần hai mươi năm qua, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, có được một ít cổ phần của mấy công ty lớn, không cần lo lắng chết đói.
"Brừ..."
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên.
"Điện thoại của Chu Kinh Thiên?"
Nhìn màn hình điện thoại, trong mắt Địch Kiến Cường có một tia nghi hoặc, công ty bọn họ cùng công ty của Chu Kinh Thiên từng có vài lần hợp tác, nhưng cũng chỉ là thuộc về quan hệ đã từng gặp mặt mà thôi, nếu không có việc gì Chu Kinh Thiên sẽ không tìm ông ta.
Nhận điện thoại, chỉ vài giây sau, trên mặt Địch Kiến Cường lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ.
"Lam linh chi? Được được, Chu tổng, tôi sẽ đến ngay.” Địch Kiến Cường kích động nói.
Bên cạnh, trên mặt Địch Minh Chí có một tia nghi hoặc.
"Lam linh chi? Chẳng lẽ nó vừa xuất hiện ở đâu sao ba?"
Nghe Địch Kiến Cường nói thì có vẻ như có tung tích của lam linh chi rồi.
Mười mấy giây sau, Địch Kiến Cường cúp điện thoại.