Chương 225: Năng lượng của kiếm Sinh mệnh 2
Đầu tư Tinh Nguyên, Trần Quân Nam ngồi trong văn phòng, lặng lẽ suy tư kế tiếp công ty phát triển cái gì.
Hiện tại công ty đã không còn bất kỳ hạng mục nào, bọn họ vẫn đi làm bình thường, lương Diệp Tinh cũng chiếu cố, chỉ là mỗi người đều không có việc gì làm, cũng không biết làm cái gì.
Diệp Tinh phân phó để cho bọn họ không nên gấp gáp, sau đó phát triển như thế nào hắn sẽ ở mấy ngày này nói ra.
"Reng reng reng!" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại cố định trên bàn làm việc vang lên, là lễ tân gọi tới.
"Chuyện gì?" Trần Quân Nam trực tiếp hỏi.
"Giám đốc, có một người đến từ Quốc tế Cảnh Dương muốn gặp anh."Quầy lễ tân nói.
" Quốc tế Cảnh Dương?" Sắc mặt Trần Quân Nam hơi biến hóa.
Quốc tế Cảnh Dương là một công ty đầu tư nổi tiếng, đã quay vài bộ phim bom tấn.
Cho dù hiện tại Đầu tư Tinh Nguyên đã đạt tới tình trạng này, nhưng vẫn kém Quốc tế Cảnh Dương một đoạn thật xa.
Sau tất cả, thời gian thành lập của Đầu tư Tinh Nguyên quá ngắn, nội tình không đủ.
"Để ông ta vào." Suy nghĩ vài giây, Trần Quân Nam trầm giọng nói.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giày da bước vào.
"Giám đốc Trần." Người đàn ông nhìn Trần Quân Nam mỉm cười nói: "Làm quen một chút, tôi là Triệu Hùng của Quốc Tế Cảnh Dương, đây là danh thiếp của tôi." Triệu Hùng đưa danh thiếp của mình qua.
"Phó tổng giám đốc Quốc tế Cảnh Dương?" Trần Quân Nam nhìn danh thiếp một chút, khuôn mặt khẽ thay đổi.
Quốc Tế Cảnh Dương là một công ty lớn, số lượng công ty gấp mười lần Đầu tư Tinh Nguyên, quyền lợi của phó tổng so với anh ta còn lớn hơn.
Anh ta nhìn Triệu Hùng nói: "Không biết giám đốc Triệu đến đây là có chuyện gì sao?"
"Đối với giám đốc Trần mà nói đương nhiên là chuyện tốt." Triệu Hùng mỉm cười nói: "Tôi đặc biệt đến mời giám đốc Trần đến công ty của tôi nhậm chức, lương hàng năm ít nhất là hai triệu tệ."
Sắc mặt Trần Quân Nam khẽ biến, nói: "Tôi là người Đầu tư Tinh Nguyên, giám đốc Triệu trực tiếp tới nơi này đào người?"
"Ha ha, hiện tại Đầu tư Tinh Nguyên là tình huống gì giám đốc Trần cũng rõ ràng mà." Triệu Hùng trên mặt vẫn có nụ cười ấm áp, nói: "Tôi cùng giám đốc Trần nói rõ ràng một chút, có người muốn chèn ép Diệp Tinh, thân phận người này cho dù là Quốc tế Cảnh Dương cũng không dám đắc tội. Với năng lực của giám đốc Trần hoàn toàn có thể phát triển tốt hơn, con người đều phải sinh tồn, hướng tới công việc và cuộc sống tốt hơn người khác cũng không có gì đáng trách, cần gì phải ở lại đây theo Diệp Tinh chịu áp lực?"
"Cái gì?" Ai đó chèn ép ông chủ? Ngay là Quốc tế Cảnh Dương cũng không dám đắc tội?"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Quân Nam càng đại biến. Quốc Tế Cảnh Dương là doanh nghiệp lớn mấy chục tỷ!
"Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, giám đốc Trần có thể suy nghĩ một chút, nếu có ý nghĩ muốn đổi công ty có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Triệu Hùng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc, chỉ còn lại một mình Trần Quân Nam, trên mặt anh ta lộ ra vẻ giãy dụa.
......
Trước cổng trường đại học Thượng Hải, mấy người Lâm Tiểu Ngư đang chờ. Diệp Tinh từ xa đi tới, cười nói: "Tiểu Ngư."
- Diệp Tinh! Lâm Tiểu Ngư nhất thời chạy tới. Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung năng động, khuôn mặt đầy nụ cười hạnh phúc.
Chu Lãnh Huyên ở phía sau nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng cũng lộ ra một tia vui mừng, chỉ là nhìn thấy động tác của Lâm Tiểu Ngư, cô ta lại đem sắc mặt vui mừng này thu liễm lại.
"Diệp Tinh, anh rốt cuộc cũng từ Bắc Kinh trở về." Lâm Tiểu Ngư khoác cánh tay Diệp Tinh, cười hì hì nói. Cô biết Diệp Tinh mấy ngày nay đi Bắc Kinh.
"Ừm, bận rộn xong rồi." Diệp Tinh mỉm cười nói, "Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi." Hắn hướng đám người Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng gật gật đầu, liền lái xe dẫn Lâm Tiểu Ngư rời đi.
"Lãnh Huyên, việc làm ăn này của Diệp Tinh không biết làm được đến mức nào mà phải đến tận Bắc Kinh." Trương Mộng nhìn xe rời đi, không khỏi cảm thán nói.
Bên người không có bất kỳ động tĩnh gì, Trương Mộng nhìn về phía Chu Lãnh Huyên, lúc này Chu Lãnh Huyên tựa như cũng có chút ngẩn người.
- Lãnh Huyên, cậu làm sao vậy? Trương Mộng nghi hoặc hỏi.
"Không có việc gì." Trong nháy mắt Chu Lãnh Huyên phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu nói.
......
"Diệp Tinh, hiện tại giáo sư Cổ trong trường cũng không gọi tên cậu nữa."
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói. Lúc này Diệp Tinh đang đeo một cái tạp dề đang nấu ăn, hắn bưng một chén canh sườn củ cải ra, cười nói: "Vậy anh cũng không cần lo lắng tín chỉ trong lớp bị trừ sạch."
"Anh còn biết lo lắng a?" Lâm Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ say sưa, nói: "Thơm quá."
"Ăn nhanh đi." Diệp Tinh cười nói.
Hắn để lại một đoạn nhỏ lam linh chi, trong món ăn này cũng cho vào một miếng. Dùng lam linh chi, đối với thân thể nhất định là có lợi.
"Diệp Tinh anh nấu thức ăn ngon quá." Lâm Tiểu Ngư ăn từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.
Diệp Tinh mỉm cười nhìn cô, trong lòng cũng không khỏi có một loại cảm giác thỏa mãn. Hắn cứ như vậy nhìn Lâm Tiểu Ngư, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.
Sau cái chết của Lâm Tiểu Ngư ở kiếp trước, hắn chôn Lâm Tiểu Ngư dưới gốc cây đó. Hai người đã từng cùng nhau khắc tên mình ở chỗ này lại đã có một người biến thành bia mộ lạnh như băng.