Chương 240: Cơ hội cho mỗi người.
“Tiểu Ngư, truyện cười này của cậu không buồn cười chút nào.” Hạ Lâm cưới nói: “Một hai năm nay trên mạnh có rất nhiều người nói tới thế giới tận thế, mọi người điên cuồng tích trữ lương thực, cuối cùng không phải là sợ bóng sợ gió một phen à, ngày tận thế mà người Maya tiên tri còn không đến, ai lại có năng lực mạnh như vậy, có thể tiên tri ba ngày sau là ngày tận thế?”
Cô ta cho rằng Lâm Tiểu Ngư đang nói đùa, cho dù không phải nói đùa, cũng là bị ai đó lừa rồi.
Cô ta căn bản không tin có tận thế.
Thực ra điều này rất bình thường, giống như đang yên ổn ở trong kí túc xá, hoặc đang yên ổn trong nhà, bỗng nhiên một người bạn cùng phòng hoặc một người bạn nói ba ngày sau chính là ngày tận thế, mau chóng bỏ mọi chuyện trong tay xuống chạy trốn đi, đoán chừng những người khác sẽ tưởng cô ta là kẻ điên.
Giống như diễn trên phim vậy, cho dù thảm họa xảy ra, cũng sẽ có một số dấu hiệu đặc biệt, nhưng mùa hè này nắng nóng muốn chết, ai mà tin mặt trời tự dưng biến mất chứ?
Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người bạn cùng phòng, nghiêm túc nói: “Tôi nói các cậu có thể cho là thật, có thể cho là một trò đùa, nhưng thời gian chỉ còn lại ba ngày, ba ngày này các cậu tới Tây An, gọi điện thoại bảo mọi người trong nhà đến, nếu ba ngày sau thảm họa không xảy ra các cậu lại trở về cũng chưa muộn.”
Nhìn vẻ mặt khác nhau trên mặt năm người, trong lòng Lâm Tiểu Ngư thở dài một hơi.
Có điều, không cần biết họ có tin hay không, những gì nên nói mình cũng đã nói rồi, còn về phần làm thế nào, cô không quản được.
“Được rồi, tôi đi đây.” Nói xong, Lâm Tiểu Ngư liền rời khỏi nơi này.
Nhìn Lâm Tiểu Ngư rời đi, mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhìn nhau.
Trương Mộng nhìn mấy người, cẩn thận nói: “Tôi thấy Tiểu Ngư nói khá nghiêm trọng, hay là chúng ta tới Tây An một chuyến? Đợi ba ngày sau lại quay lại?”
Cô ta biết tính cách của Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư tuyệt đối không phải loại người hay đùa giỡ linh tinh đó.
“Mộng Mộng, vừa khai giảng cậu đã dám trốn tiết? Tôi nghe nói năm ba của chúng ta có một giáo viên rất nghiêm khắc, chỉ cần trốn tiết hai lần, điểm chuyên cần sẽ bị trừ hết. Trừ khi thi được điểm tối đa, nếu không môn đó sẽ không đạt.” Hạ Lâm lắc đầu nói.
“Trên mạng thường truyền ra ngày tận thế gì đó, không phải cuối cùng mặt trời vẫn mọc bình thường đó sao, cuộc sống không phải vẫn trôi qua như thường nhật à.”
Cô ta không tin lời Lâm Tiểu Ngư nói.
“Tôi cũng không tin, chắc chắn Tiểu Ngư bị lừa rồi.” Bên cạnh, Chu San cũng gật đầu.
Điều này rất bình thường, trước đây lúc Diệp Tinh nói với ba mẹ mình về ngày tận thế, cho dù Diệp Kiến An, Lưu Mai rất tin tưởng con trai mình, nhưng khi nghe thấy ngày tận thế vẫn mang theo thái độ nghi ngờ.
Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai không nói chuyện, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
...
Ngoại ô phía đông thành phố Thượng Hải, Diệp Tinh nhìn điện thoại, hắn mua một số điện thoại, sau đó bí mật gửi cho Hoàng Viêm một tin nhắn.
Còn về phần Hoàng Viêm làm thế nào hoặc là người phía sau Hoàng Viêm làm thế nào, hắn cũng không biết.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua hơn hai ngày, cách thời gian tám cây cột đen giáng xuống còn lại không tới hai mươi tư tiếng.
Phía xa, ánh chiều buông xuống, khoảng trời phía đông ửng đỏ, ánh chiều tà rọi lên từng kiến trúc, từng con đường của thành phố Thượng Hải, phủ một tấm màn che kì diệu lên thành phố này.
“Diệp Tinh!” Lúc này Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh Diệp Tinh, im lặng nhìn ráng chiều cùng Diệp Tinh.
“Tiểu Ngư, em lo lắng ư?” Diệp Tinh quay đầu, nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.
“Có anh ở bên cạnh, em không sợ gì hết.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Diệp Tinh cũng cười, lúc này trông hắn rất ung dung, nhưng ngày tận thế đen tối lại giáng xuống một lần nữa, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh.
Thế giới xảy ra thay đổi, quy tắc xảy ra thay đổi, tất cả sẽ không ngừng thay đổi.
Kiếp trước, một thời gian rất dài trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống hắn cũng chỉ đang kéo dài hơi tần mà thôi.
...
Hai mươi tiếng... mười tám tiếng... mười sáu tiếng...
Thời gian tiếp tục trôi chảy, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra một chút, trừ ba mẹ hắn và một số ít người khác hắn có thể nghe được, những người khác toàn bộ đều không thể liên hệ.
Những người này đều là những người trước đây có liên hệ với hắn, nhưng đối mặt với sự chèn ép của Khương Lâm, những người này đều mỗi người một ngả với hắn, nhưng trong ngày tận thế tàn khốc sắp xảy ra này, bản thân cũng lười so đo làm gì.
Mỗi người cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi.
Hiện tại, hắn đem cơ hội chia cho tất cả mọi người, chỉ xem bọn họ có thể nắm bắt hay không thôi.
...
Trong biệt thự Chu gia, Chu Kinh Thiên xem tin nhắn trong điện thoại, sắc mặt khẽ biến.
Ông ta lập tức gọi điện thoại qua, nhưng không gọi được.
Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài ngựa xe như nước, các loại ánh sáng trên các kiến trúc không ngừng lóe lên.
“Anh, sao vậy?” Chu Vĩ Thiên bước tới hỏi.
Bệnh của ông ta đã được Diệp Tinh trị khỏi hoàn toàn, trải qua thời gian dài như vậy, cơ bản đã hồi phục rất nhiều, giống hệt như một người bình thường vậy.
“Vĩ Thiên, mau chóng tập hợp mọi người trong nhà, anh có chuyện quan trọng phải nói!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.
Chu Vĩ Thiên ngây ra, đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh trai trong nhà vẫn mang theo bộ mặt như vậy.