Chương 241: Tận thế bắt đầu! 1
“Em lập tức liên hệ!” Ông ta gật đầu.
Rất nhanh, tất cả thành viên Chu gia đã tụ tập đông đủ.
Hai người Chu Lãnh Huyên và mẹ cô cũng tới đây.
“Ba, có chuyện gì vậy? Làm tới mức nghiêm trọng như vậy?” Chu Khôn Tường nhìn ba mình, không hiểu nói.
Trải qua một số việc, cậu ta đã trở nên thành thật hơn nhiều.
Chu Kinh Thiên nhìn người nhà mình, trầm giọng nói: “Vừa nãy Diệp Tinh gửi tin nhắn cho tôi, còn mười lăm tiếng nữa thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi, mặt trời biến mất, thế giới chìm vào bóng tối, Thượng Hải không an toàn, nhưng Tây An thì an toàn. Nếu muốn tránh khỏi thảm họa, có thể tới Tây An.”
“Diệp Tinh?” Chu Vĩ Thiên nghe thấy cái tên này, sắc mặt thay đổi.
Nếu như người khác gửi tin nhắn, đoán chừng Chu Vĩ Thiên sẽ mắng người đó bị điên, nhưng mạng của ông ta tìm về từ trong tay Diệp Tinh, ông ta chắc chắn sẽ không nói gì.
Hai người Chu Lãnh Huyên, Chu Vũ Huyên nghe thấy Diệp Tinh, sắc mặt cũng thay đổi.
Chu Lãnh Huyên nghĩ một chút rồi bước lên, nói: “Ba, trước đó bạn cùng phòng của con, cũng chính là bạn gái Diệp Tinh – Lâm Tiểu Ngư ba ngày trước cũng từng nói chuyện này với con.”
“Hửm?” Chu Vĩ Thiên gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
“Anh, chúng ta làm thế nào đây? Nghe Diệp Tinh hay là?” Chu Vĩ Thiên hỏi: “Ngày mai công ty phải tiếp một vị khách quan trọng, thậm chí quy mô vượt xa tập đoàn chúng ta, cũng là người mà chúng ta phải lập kế hoạch mất mấy tháng, anh làm chủ tịch nhất định phải có mặt.”
Ông ta đợi Chu Kinh Thiên quyết định, nếu chậm trễ vị khách ngày mai, vậy thì kế hoạch mấy tháng này của bọn họ cơ bản là ngâm nước hết.
Nhìn sắc trời, Chu Kinh Thiên đi qua đi lại, nửa phút sau, cuối cùng ông ta cũng dừng lại.
Lập tức, tất cả ánh mắt nhìn về phía ông.
“Vĩ Thiê, đặt vé đi Tây An! Chỉ còn lại mười mấy tiếng, nếu không có biến cố, tối mai chúng ta lại quay về!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.
Ông ta lựa chọn tin tưởng Diệp Tinh!
“Vâng, anh!” Chu Vĩ Thiên lập tức gật đầu, nhanh chóng đi đặt vé.
Sau khi Chu Kinh Thiên quyết định xong, trong lòng lại vô thức thở phào một tiếng.
Nếu như là người khác, ông ta chắc chắn không tin, nhưng trong lòng ông Diệp Tinh đã tạo ra quá nhiều kì tích, trị ung thư, tay trắng lập nghiệp nhanh chóng lập nên mấy tập đoàn lớn, lam linh chi giá trên trời vân vân,... ông ta tin Diệp Tinh chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.
...
Lúc này, Đổng gia cũng nhận được tin nhắn.
“Ba, Diệp Tinh nói ngày tận thế sắp đến rồi?” Mặt Đổng Nguyệt đầy vẻ nực cười, nói: “Như vậy cũng quá buồn cười đi?”
Cô ta vốn đã nhìn Diệp Tinh không thuận mắt, kết quả giờ Diệp Tinh lại nói lời khó tin như vậy.
“Tiểu Nguyệt, con thấy Diệp Tinh nói là giả?” Đổng Minh Viễn nhìn con gái mình, nhíu mày nói.
“Cái này vừa nhìn liền biết là giả.” Đổng Nguyệt tự tin nói.
“Ba, ngày mai con hẹ mấy người bạn tới khu du lịch Thượng Hải chơi.” Đổng Nguyệt vội vàng nói: “Con không đi Tây An gì đó đâu.”
Nói xong cô ta lập tức rời đi.
Trong phòng khách, chỉ còn Đổng Minh Viễn đang nhíu mày, nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Một lúc lâu sau ông ta tắt điện thoại, không nghĩ nhiều nữa.
...
“Ông nội, không gọi được cho Diệp Tinh, có phải có người bày trò đùa dai với chúng ta không?” Triệu gia, Triệu Mạc nhìn ông nội mình hỏi.
Triệu Sơn Nham ngồi trên ghế, tay phải gõ nhẹ trên mặt bàn, khoảng chừng một phút sau mới nói: “Diệp Tinh là một người trưởng thành, ổn trọng tới mức không tưởng tượng nổi, thà rằng tin là có, chứ không tin là không, đi Tây An trước rồi nói tiếp!”
...
Có người tin tin nhắn mà hắn gửi, nhưng cũng có người hoàn toàn không tin. Đối với những việc này, Diệp Tinh cũng chẳng để ý.
Mấy tiếng sau, đúng năm giờ, phía chân trời thành phố Thượng Hải xuất hiện ánh sáng, mặt trời mọc lên, ánh nắng bắt đầu chiếu khắp cả thành phố.
Vạn vật bừng bừng phát ra sức sống, mà lần mặt trời mọc này, cũng sẽ là lần cuối cùng!
...
Mười tiếng... tám tiếng... năm tiếng... một tiếng...
Ba giờ chiều, mặt trời vẫn nóng bỏng như cũ, chói lọi khiến mội người không thể mở mắt.
Mọi người đi lại trên phố, một vài người mồ hôi ướt đẫm lưng, miệng chửi rủa thời tiết đáng chết tạo sao vẫn chưa giảm nhiệt.
Ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
...
Bảy người Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, Tần Phong, Dương Thu, Vương Tam Đại, Lân Pha, Thư Lạc Y đứng ở một chỗ, im lặng chờ đợi.
Trừ Diệp Tinh ra, trên mặt những người khác đều có một chút căng thẳng.
Tất nhiên, Diệp Tinh cũng chỉ là biểu hiện bình tĩnh ngoài mặt, trong lòng hắn lúc này cũng không bình tĩnh nổi.
Kiếp trước chiều ngày hôm nay ba giờ hơn, cả trái đất sẽ chìm vào thời kỳ đen tối!
...
Cho dù có căng thẳng thế nào cũng vô dụng, thời gian vẫn không ngừng trôi chảy như cũ.
Đại học Thượng Hải, tòa 6 phòng 301, lúc này Hạ Lâm và Chu San ngồi cùng nhau.
“Hạ Lâm, người Lâm Tiểu Ngư, hôm nay Lãnh Huyên, Mộng Mộng, Giai Giai đều không đến lớp, lòng tôi có chút không vững.” Chu San nhỏ giọng nói.
Hạ Lâm trợn mắt nói: “San San, cậu cũng tin có tận thế hả?”
“Không tin.” Chu San lắc đầu.
Ai nói mình tin có ngày tận thế, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.