Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 116

"Còn có, hai vị ma ma kia, sau khi xảy ra sự việc, cũng vô duyên vô cớ mà biến mất." Hoài Vương hồ nghi nhìn vào mẫu hậu nhà mình, hỏi: "Mẫu hậu người nói thật với con đi, chuyện này có liên quan đến ngài hay không?"

Hoàng hậu liếc nhìn Hoài Vương, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn nhìn vòng ngọc trên tay mình. Hoài Vương thấy bà ta như vậy, liền hiểu chuyện này đương nhiên là tác phẩm của mẫu hậu nhà mình, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nói:

"Hầy, chuyện này đúng thật là đáng tiếc, tính toán của Tô phi nương nương không phải là bị ngâm nước nóng rồi sao." Hoài Vương dựa vào gối lớn ở bên cạnh Hoàng hậu, dáng vẻ thảnh thảnh thơi thơi, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nói:

"Hừ, ngâm nước nóng cũng coi như là tiện nghi cho bà ta, nếu thật sự cưới vị kia mới thật là tuyệt đấy. Chỉ tại nữ nhân Tần thị kia quá khôn khéo, sớm chặt đứt con đường của ta, nếu không chỉ dựa vào cô nương Tống Ngọc Thiền kia, ta đã có thể làm cho Trấn Quốc công phủ gà bay chó sủa!"

Hoài Vương đương nhiên sẽ không hoài nghi thủ đoạn của mẫu hậu nhà mình. Hắn nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm ấy, liền nói với Hoàng hậu: "Đúng rồi, ngài có biết chuyện đó không? Ngày đó, Thất tiểu thư Tống gia không phải bị rơi xuống nước sao? Người đoán xem ai là người khẩn trương nhất?"

Hoàng hậu nhìn về phía Hoài Vương, không nói gì, Hoài Vương cũng không thừa nước đục thả câu, mà nói luôn đáp án: "Là Tứ đệ! Không nghĩ tới Tứ đệ đối với vị Thất tiểu thư kia thật đúng là để bụng, ta nghe người dưới nói, sau khi hắn nghe được Tống Thất tiểu thư rơi xuống nước, thì lập tức lao xuống nước, chỉ tiếc, Tống Thất tiểu thư biết bơi, không chỉ không để cho Tứ đệ thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà còn khiến cho tiểu cô nương nàng làm anh hùng một hồi, nghe nói phụ hoàng còn muốn ban thưởng cho nàng, thật sự là nhân họa đắc phúc (trong cái rủi có cái may)."

Chuyện này Hoàng hậu cũng đã sớm nghe người dưới nói đến, nếu là đích nữ nhà người khác, cho dù là thứ nữ, bà ta cũng có thể khiến cho Định Vương dùng danh nghĩa chịu trách nhiệm, cưới cô nương rớt xuống nước kia, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tống Ngọc Tịch, cho dù làm thiếp cho Hoàng tử, thì thân phận cũng không đủ.

Hoài Vương đảo mắt một cái, nhìn về phía Hoàng hậu, cười nịnh nọt, sờ sờ mũi nói với Hoàng hậu: "Thế nhưng vị Tống Thất tiểu thư kia xác thực vô cùng xinh đẹp, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ một chút, đợi nàng lớn lên thêm một chút, thì mẫu hậu cứ chỉ nàng đến hậu viện của con nhé, chờ sau khi con cưới Vương phi xong."

Cô nương Tống Ngọc Tịch kia tuy có chút thủ đoạn, thân phận cũng thấp, nhưng nữ nhân ấy à, có được một khuôn mặt đẹp chính là có vốn liếng rồi, cũng không hi vọng nàng ta có ích hay không, bất quá cũng chỉ là để hầu hạ nam nhân mà thôi.

Hoàng hậu liếc nhìn Hoài Vương, hừ lạnh nói: "Con muốn thu nàng ta làm thiếp? Chức vị gì? Trắc Phi?"

Hoài Vương nghe ra được vẻ trào phúng trong lời nói của Hoàng hậu, thì cười hì hì, nói: "Cái gì mà Trắc Phi chứ! Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nàng ta có thân phận gì chứ, chỉ là một thứ nữ giữa chừng được nhận về, cũng chỉ cao hơn với phận nha đầu một bậc thôi, để nàng ta làm thiếp cũng coi như là đã nể mặt Tống Dật rồi."

Hoàng hậu nghe xong lời này của Hoài Vương, thì trong lòng mới thấy dễ chịu một chút, nói: "Con nói đúng! Cô nương kia dung mạo quá xinh đẹp, nhưng chính là loại hồ ly tinh lẳng lơ chuyên câu dẫn nam nhân, đợi nàng ta lớn hơn một chút, mà con hai năm tới có chút tiến bộ, thì đến lúc đó ban nàng ta cho con cũng không có vấn đề gì, con chỉ cần nhớ kỹ thân phận của mình, ngàn vạn lần đừng học phụ hoàng con, đắm mình trong trụy lạc là được!"

Hoài Vương thấy Hoàng hậu đồng ý, thì lại nịnh nọt tươi cười, tự tay lột cho Hoàng hậu một quả quýt ngọt, đưa vào trong tay bà ta, Hoàng hậu liếc hắn một cái, nói: "Con cũng đừng vui mừng quá sớm, cho dù Tống Ngọc Tịch là thứ ti tiện, nhưng chỉ cần nữ nhân Tần thị kia còn sống, thì chuyện đưa nàng ta vào hậu viện của con, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy."

Lời của Hoàng hậu khiến cho sắc mặt Hoài Vương tối sầm lại, nói: "Hừ, lão bà chọc giận mẫu hậu kia, đến khi đó chưa chắc đã còn sống, mà cho dù có còn sống, thì con cũng sẽ nghĩ cách khiến cho bà ta câm miệng."

"Cái gì?" Hoàng hậu xoay người sang, nhìn tiểu nhi tử nhà mình, hỏi: "Con có cách?"

Hoài Vương nhướn mày cười cười: "Còn cách gì chứ? Tần thị sống cũng đủ lâu rồi, bà ta khiến mẫu hậu ngột ngạt cũng không phải ngày một ngày hai, để bà ta sống cho đến bây giờ cũng đã là nhân từ rồi."

Hoàng hậu kinh hãi: "Con cũng đừng làm ẩu, phủ Trấn Quốc công cũng không phải "cục bột"."

"Con biết, mẫu hậu cứ yên tâm đi, cách của con đương nhiên là không cần tự mình ra tay..." Hoài Vương sau khi nói một câu như vậy, thì cũng không nói gì thêm, Hoàng hậu không hỏi ra được, chỉ đành dặn dò hắn không thể liều lĩnh....

Hai mẹ con lại nói chuyện một hồi, bấy giờ Hoài Vương điện hạ mới cáo lui.

Tống Ngọc Tịch nằm trên giường ba ngày, ngày đầu phát sốt, ngày hôm sau chảy nước mũi, ngày thứ ba bắt đầu ho khan, cho đến bốn năm ngày sau, thân thể mới dần dần tốt lên. Sau khi rời giường, nàng liền nhận được ban thưởng từ trong cung, bởi vì nàng có công cứu người, cho nên Hoàng Thượng lại ban thưởng không ít trang sức vàng bạc châu báu cho nàng, tăng thêm không ít vốn liếng cho hộp nữ trang của nàng.

Mà Sở Mẫn, Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công và Đỗ Nhan, Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc Hầu, hai cô nương được nàng cứu cũng đích thân đến thăm hỏi nàng, cảm tạ ơn cứu mạng của nàng.

Lúc ban thưởng từ trong cung tới, tất cả người của Tống gia cùng đi ra cửa nhận thưởng. Tống Ngọc Tịch hào phóng, trực tiếp rải một ít vàng bạc xuống, còn phần lớn thì đưa thẳng đến Ninh Thọ Viện, để Tần thị an bài. Sau đó, lại cho mấy vị cô nương, mấy thứ trâm cài, ngọc bội, vòng tay có thể đem đi tặng, thậm chí nô tài và người hầu trong phủ cũng đều có phần thưởng, duy chỉ có chỗ Tống Ngọc Thiền là không đưa bất cứ vật gì.

Tống Ngọc Tịch chính là một người như vậy, người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp trăm lần, còn nếu không đối xử tốt với nàng, thì cho dù là Thiên Vương lão tử (ông trời) cũng đừng mong nàng sẽ nhân nhượng. Tống Ngọc Thiền đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng, cho nên cho dù sau này có vạch mặt nhau, không còn hòa thuận như trước, thì Tống Ngọc Tịch cũng không quan tâm.

Tống Ngọc Hàn và mấy người tỷ muội khác cũng không biết rốt cuộc giữa Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Thiền đã xảy ra chuyện gì, lại không dám hỏi, thế nhưng trong lòng Tống Ngọc Mộng cũng đoán ra được một chút, dù sao lúc ấy nàng ta cũng ở trong cung.

Tống Ngọc Tịch vô duyên vô cớ rơi xuống nước, khúc ngoặt gấp kia nàng ta cũng đã đi qua, nhưng không hề có cảm giác nước chảy mạnh như vậy, theo lý mà nói thì không có khả năng rơi xuống nước, mà cùng một ngày Tống Ngọc Thiền lại bị Tần thị triệu hồi Tống gia, ngay cả tuyển tú cũng không tham gia, chuyện tứ hôn với Định Vương thì càng không cần nhắc đến.

Tần thị cấm túc nàng ta, qua đó có thể thấy được nàng ta thật sự đã làm ra chuyện sai trái gì đó, từ điểm này suy ra, Tống Ngọc Mộng rất dễ liên tưởng đến việc Tống Ngọc Tịch rơi xuống nước, có thể khẳng định chuyện này có liên quan tới Tống Ngọc Thiền.

Thế nhưng chuyện này nàng ta không dám nói với ai, Tần thị đã có kết luận, cho nên nàng ta có nói thêm vào cũng vô dụng, mà cũng là để tránh việc bị Tống Ngọc Thiền liên lụy, khiến cho Tần thị cũng cấm túc cả nàng ta!

Tống Ngọc Thiền không có được vị trí Định Vương phi, Tống Ngọc Mộng không hề cảm thấy đáng tiếc một chút nào, chỉ là Tống Ngọc Thiền trong khoảng thời gian này đã khoe khoang quá nhiều, không biết sau này nàng ta sẽ làm cách nào để chu toàn mọi chuyện khi đối mặt với các quý nữ thế gia.

Trước đây, nàng ta và di nương của mình định làm chút chuyện mờ ám dưới mí mắt Tần thị để hại Cửu di nương và Tống Ngọc Tịch, nhưng lại bị Tần thị trừng trị tổn hại đến cả căn cơ, mất đi đại cữu cữu, kể từ đó Tứ di nương mất đi trợ lực từ nhà mẹ đẻ, người cũng trở nên thành thật hơn. Khi chuyện của Tống Ngọc Thiền xảy ra, Tống Ngọc Mộng cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, nàng ta chỉ cần lặng im theo dõi là được.

Tống Ngọc Tịch không đi Phù Dung Viên và Viễn Khách Cư đã được hơn một tháng, tuy nhiên Phúc Bá và Lâm Phàn đã quản lý cửa hàng vô cùng ngay ngắn rõ ràng. Đàm Chiêu Nương cũng trở thành một luồng gió mới ở Viễn Khách Cư, hiện giờ nàng thêu thùa mỗi ngày, thành phẩm là cung không đủ cầu, cũng giúp cho Lâm Phàn mời chào thêm được mấy mối làm ăn mới, hàng thủy tinh cũng chưa từng hết nhiệt, lò nung đã đốt liên tục mấy tháng không hề ngừng nghỉ, nếu không phải vì thiếu nguyên liệu thì có lẽ lò sẽ không tắt liền hai ba năm.

Nhưng lần này Tống Ngọc Tịch lại không để cho Lâm Phàn đi thúc giục, mà thay vào đó nàng yêu cầu sau khi nhóm Yển Bá nung xong mẻ này, thì dập tắt lửa lò. Thứ nhất là vì không đủ thủy tinh, thứ hai là vì Tống Ngọc Tịch lo lắng về trận mưa to kinh hoàng sẽ kéo tới kinh thành vào tháng năm tới.

Nàng để Phúc Bá xây thêm một cái sân ở đằng sau hậu viện của Phù Dung Viên, chuyên dùng để chứa than và củi dùng. Phúc Bá tưởng rằng sẽ dùng cho xưởng thủy tinh, cho nên cũng không có hoài nghi, dựa theo lời Tống Ngọc Tịch mà đi an bài. Chỗ Lâm Phàn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tìm mọi cách thu thập và cất giữ một vạn tấn lương thực.

Trận mưa lớn này sẽ kéo dài ba tháng! Toàn bộ mùa hạ năm nay đều phải trải qua dưới mưa, không phải thỉnh thoảng mới có một trận mưa rào, mà là cả ngày lẫn đêm mưa rả rích không ngừng. Từ kinh thành đến Hà Gian rồi đến tận Cô (Thiên Tân), sau khi bị mưa tàn phá, những nơi này, nội thành còn tốt một chút, nhưng ruộng đồng cùng phòng ốc ngoài thành đều bị nhấn chìm, gây ra vô số nạn dân, tất cả đều như ong vỡ tổ mà chạy tới kinh thành.

Vì vậy, năm đó sau khi Tống Ngọc Tịch mua cửa hàng ở đường Trường An, lúc tu sửa cửa hàng nàng cố ý để cho công tượng (thợ xây) nâng nền của tất cả cửa hàng mà nàng sở hữu cao thêm hai thước, cho nên tất cả cửa hàng của nàng trên đường Trường An đều có thềm đá ở trước cửa, làm như vậy thì cửa hàng thuê lại cửa hàng của nàng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nàng thu gom than, củi, còn có lương thực, không phải để phát tài vào lúc xảy ra thiên tai, mà là ngược lại, những thứ này được nàng khống chế ở trong tay, sẽ tốt hơn là để ở trong tay người khác. Đến lúc đó, phát cháo miễn phí hay phân phát lương thực, đều sẽ do nàng kiểm soát, giá gạo cũng sẽ không bị một ít gian thương nâng giá.

Kiếp trước chính là như vậy, có rất nhiều gian thương sau khi trời đổ mưa một tháng, thì lập tức trắng trợn thu mua lương thực, sau đó bán với giá cao cho người đến làm ăn, dân chúng không mua nổi lương thực, oán khí chồng chất, đoạn thời gian đó, ở kinh thành phát sinh vô số vụ kiện, cũng c.h.ế.t rất nhiều người!

Sau cơn mưa dân chúng trôi giạt khắp nơi, có người vào rừng làm tặc, có người trở thành phản quân, còn có người nhiễm bệnh bỏ mình, tuy nhiên lớn nhất vẫn là ôn dịch phát sinh ở Hà Gian Phủ. Cả người lẫn vật đều c.h.ế.t rất nhiều, ôn dịch bùng phát mạnh.

Khi đó, Tống Ngọc Tịch vẫn còn ở phủ Bình Dương Hầu, tận mắt chứng kiến rất nhiều người c.h.ế.t trong trận ôn dịch này, nhưng có vài quan viên tốt khoe xấu che, chỉ báo một phần nhỏ số người c.h.ế.t vì dịch bệnh, sau khi phần lớn dân chúng bị nhiễm bệnh, thì lập tức nhốt vào thôn xóm toàn người c.h.ế.t ở vùng ngoại ô.

Đám quan chức trên làm dưới noi theo, tất cả đều biết nếu như báo cáo chi tiết, thì không biết huỷ đi bao nhiêu chiếc mũ ô sa, vì vậy từng cấp từng cấp giấu giếm, đợi đến lúc truyền đến tai Hoàng đế, thì thông tin đã bị thay đổi rất nhiều, ví như bệnh dịch không thường xuyên xảy ra, tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát,...

Cho nên nói, trận ôn dịch kia rốt cục kinh khủng như thế nào, có lẽ đến cả Tiêu Tề Dự trọng sinh cũng chưa hẳn đã tỏ tường. Tiêu Tề Dự chỉ biết xử lý hệ thống thoát nước, thế nhưng chưa từng đề cập đến chuyện ôn dịch, Tống Ngọc Tịch nghĩ, rất có thể hắn không biết.

Thôn c.h.ế.t ở ngoài thành kia, có lẽ phải nhốt đến ngàn vạn nạn dân bệnh nặng, bị trôi dạt khắp nơi vì lũ lụt, thế nhưng đến cuối cùng mấy cái hố sâu này đã bị người chôn vùi. Do tất cả đều là nạn dân từ khắp nơi, không có danh sách thống kê, cho nên nếu có c.h.ế.t cũng được xử lý dưới dạng không có hộ khẩu.

Sở dĩ Tống Ngọc Tịch biết chuyện này, cũng vì Bình Dương hầu Kỷ Sóc chính là người tham gia vào chuyện này. Lúc đó lão ta kiêm nhiệm Ngũ Thành Binh Mã Ti, cho nên chuyện xảy ra ở năm tỉnh thành lão ta đều phải có trách nhiệm, cho nên lão ta cả gan giấu giếm triều đình, chuyện thôn c.h.ế.t là do lão ta và mấy người quan viên xử lý.

Lúc đó, Kỷ Mang đã được điều nhiệm từ Uyển Bình đến kinh thành, nàng ở trong phủ Chiêm Sự một thời gian ngắn, thỉnh thoảng cũng sẽ bị triệu đến phủ Bình Dương Hầu ở mấy ngày, khoảng thời gian có mưa to kia, nàng ở ngay tại phủ Bình Dương Hầu. Thiếp thân thị vệ của Kỷ Sóc rất thân thiết với thi vệ gác cổng, mà trưởng thị vệ gác cổng lại là nam nhân của thẩm thẩm trù phòng, Tống Ngọc Tịch cũng là nghe bọn nha hoàn nhắc tới, mới biết đến chuyện này.

Mặc dù không tận mắt chứng kiến thôn c.h.ế.t kia, nhưng sau khi nghe xong, chỉ là tưởng tượng thôi mà cũng khiến nàng tê dại cả da đầu. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng trong ngoài thành bộc phát ôn dịch, nên chuyện này nàng cũng xác định được là có thực.

Cho nên sau khi Tống Ngọc Tịch chuẩn bị xong củi, than và lương thực, thì lại sai người chuẩn bị các đồ vật giữ ấm như áo bông, chăn bông, mà thứ quan trọng nhất, chắc chắn là dược liệu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất