Tiêu Tề Dự bận rộn xong chuyện trong cung, cuối cùng cũng có thời gian tới tìm Tống Ngọc Tịch.
Trong hậu viện Phù Dung viên, hai người ngồi đối diện, ở giữa đặt bàn cờ Bạch Sơn Hắc Thủy [1]. Tiêu Tề Dự hạ xuống một con cờ, sau đó một đôi mắt hoa đào nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch nhếch môi cười, chặn đường đi của hắn. Tiêu Tề Dự vừa thấy như vậy, thì bất đắc dĩ thở ra một hơi, ném quân cờ vào trong hộp cờ, bưng chén trà bên cạnh uống một ngụm, nói:
[1] Bạch Sơn Hắc Thủy: Núi Trường Bạch và Hắc Long Giang, chỉ vùng Đông Bắc Trung Quốc
"Thật không biết kỳ nghệ của nàng làm sao mà có."
Tống Ngọc Tịch vừa thu dọn quân cờ, vừa nói với Tiêu Tề Dự: "Chàng còn nhớ đợt chàng đi Phụng Thiên trò chuyện với cao nhân ẩn cư kia không? Tiểu nha đầu bên người nữ nhân nước La Sát [2], chính là sư phụ kiếp trước của ta. Kỳ nghệ của nàng ấy là học từ vị cao nhân kia, có bố cục của riêng họ, cho nên lúc đó ở ngoài sơn cốc ta mới biết cơ quan của bọn họ được bố trí như thế nào.”
[2] Nước La Sát: Nước Nga
Tiêu Tề Dự giương mắt nhìn nàng, nhớ tới tình hình ngày đó, lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ, nói:
"Trách không được nàng có thể giải được, nha đầu kia gọi là gì?"
"Cừu Chỉ Thiến! Ta và nàng ấy quen nhau ở hậu viện của Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu. Nàng ấy có thù với Bắc Tĩnh Vương, kiếp trước ẩn náu ở phủ Bắc Tĩnh vương, chính là để g.i.ế.c Diệp Tu. Chỉ là cũng không biết vì sao mà sau khi Diệp Tu phát hiện thân phận của nàng ấy, thì cũng không giết, nhưng cũng không thả nàng ấy ra, chỉ nhốt ta và nàng ấy ở chung một viện, tình bạn của chúng ta chính là bắt đầu từ đó.”
Lời nói của Tống Ngọc Tịch khiến Tiêu Tề Dự rũ mắt suy nghĩ một chút, nói:
"Nhắc tới Diệp Tu, hai ngày nữa y sẽ dẫn quân Bắc Tĩnh quân vào kinh một chuyến, nàng ngoan ngoãn ở lại trong phủ cho ta, ta không muốn có thêm rắc rối."
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc ngước mắt lên, nói: "Cái gì? Diệp Tu qua một thời gian nữa sẽ đến kinh thành? Hắn ta đến làm gì?”
Tiêu Tề Dự có chút chua xót nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Đến làm gì cũng không liên quan đến nàng! Trước đó, ta nhất định sẽ đưa thánh chỉ tới cho nàng. Đến lúc đó, thân phận của nàng được định ra, nàng cũng đừng nên có suy nghĩ gì khác.”
Tống Ngọc Tịch dời bàn cờ sang một bên, tự mình quỳ gối đi tới trước người Tiêu Tề Dự, quỳ xuống nói: "Ta có thể có suy nghĩ gì chứ! Chàng bụng dạ hẹp hòi như vậy, không sợ bị người ta chê cười à. Kiếp trước tuy Diệp Tu không đối tốt với ta, nhưng cũng không đắc tội với ta, nếu hắn ta tới kinh thành, nên gặp thì vẫn phải gặp! Huống chi, theo như ta tính toán, chỉ sợ Thiến Thiến đã lăn lộn đến bên người Diệp Tu, nói không chừng ta còn có thể gặp được Thiến Thiến. Lần trước ở trong sơn cốc, căn bản không có thời gian nói chuyện với nàng ấy.”
Tiêu Tề Dự thấy nàng quỳ gối ở đó, dáng người như hạc, đoan chính thanh nhã tuyệt luân. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt nàng, dường như còn có thể nhìn thấy một lớp lông tơ mỏng manh. Trong lòng rục rịch, bàn tay dài duỗi ra, kéo Tống Ngọc Tịch vào trong ngực. Tống Ngọc Tịch giật mình, trong lòng không khỏi xốn xang, nhưng lại càng ôm chặt hơn, giọng nói khàn khàn rủ rỉ ở bên tai nàng:
"Đừng nhúc nhích, nàng lại cử động thì ta cũng không khách khí đâu đấy."
Tống Ngọc Tịch thật sự không dám nhúc nhích. Tiêu Tề Dự xoay người nàng, để lưng nàng dựa vào lồng n.g.ự.c mình, sau đó vòng tay quanh người Tống Ngọc Tịch, nằm xuống cùng một chỗ.
"Đừng nói chuyện của Diệp Tu nữa, chuyện phù chính di nương nàng thế nào rồi?"
Tống Ngọc Tịch cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hơi nóng khi Tiêu Tề Dự nói chuyện vẫn phun lên tai nàng, ấm áp khiến người đỏ mặt, không thể chịu đựng được cảm giác nóng bỏng, nói:
"Tổ mẫu đã nói với nương ta, tấu chương của bà chắc hẳn trong hai ngày tới sẽ được dâng lên. Nương ta gần đây có chút khẩn trương, trở thành Quốc công phu nhân, chính là cáo mệnh, còn phải tiến cung tạ ơn, đến lúc đó tuy ta sẽ đồng hành, nhưng mà chỗ Hoàng hậu nương nương... Ta thật sự chưa nghĩ tới... Bà ấy, bà ấy có vẻ không thích ta, chuyện này chàng có biết không?”
Tống Ngọc Tịch không xác định chuyện Hoàng hậu làm với nàng lúc trước Tiêu Tề Dự có biết hay không, cho nên mới có câu hỏi này, nào ngờ Tiêu Tề Dự lại gật gật đầu, nói:
"Ta biết. Bà ta đâu chỉ là không thích nàng, rõ ràng là đã chán ghét đến mức muốn ăn thịt, uống m.á.u nàng đấy.”
"A?" Tống Ngọc Tịch sợ tới mức quay đầu lại nhìn hắn, ai ngờ cánh môi ấm áp vừa vặn đụng phải hắn. Con ngươi Tiêu Tề Dự tối sầm lại, trước khi Tống Ngọc Tịch muốn chạy trốn, liền khống chế nàng lại, sau một phen dày vò, mới buông Tống Ngọc Tịch sắp không hít thở nổi mà muốn ngất xỉu ra. Tống Ngọc Tịch thở hổn hển, mặt đỏ như tôm luộc, Tiêu Tề Dự thay nàng sửa sang lại đầu tóc một phen, rồi hỏi:
"A cái gì? Nàng không phải không biết mẫu hậu động sát tâm với nàng chứ?”
Một nụ hôn, một câu nói, khiến Tống Ngọc Tịch cảm nhận được thiên đường cùng địa ngục, nhớ tới chuyện Hoàng hậu muốn g.i.ế.c nàng, Tống Ngọc Tịch quả nhiên tự mình tỉnh táo lại, nói:
"Ta biết chứ! Ta nghĩ chàng không biết. Cho nên, chuyện chàng muốn cưới ta, Hoàng hậu nương nương khẳng định sẽ không đồng ý đâu.”
Tiêu Tề Dự ngược lại cũng không phủ nhận, gật đầu, nói: "Đúng vậy, không đồng ý." Lời nói này khiến Tống Ngọc Tịch mở to hai mắt, thuần khiết như một chú nai con gặp được ở trong rừng. Tiêu Tề Dự nhịn xuống rung động trong lòng, dặn dò mình phải bình tĩnh, sau đó mới tiếp tục nói:
"Không đồng ý thì có quan hệ gì? Ta muốn cưới nàng, không ai có thể ngăn cản. Ta cũng đã nói với bà ta rồi, nếu bà ta có thể nghĩ thông suốt được thì là tốt nhất, còn nếu không nghĩ được... Thì cũng chẳng sao, tất cả đều đã có ta ở đây, bà ta không thể làm gì nàng.”
Tống Ngọc Tịch nghe Tiêu Tề Dự nói, trong lòng tuy rằng ân tâm một chút, nhưng ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc, vì thế hỏi:
"Nhưng dù sao bà ấy cũng là Hoàng hậu, mẹ ruột của chàng đấy! Chung quy nếu bà ấy không đồng ý, vậy cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không dễ chịu mấy.”
Tiêu Tề Dự ôm Tống Ngọc Tịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn một gốc hoa lan trên bệ cửa sổ, nói sâu xa: "Bà ta đúng là một mẫu hậu tốt, chỉ là, trong mắt bà ta từ trước đến nay chỉ có quyền lợi, chỉ có bản thân mình. Năm đó sau khi bà ta sinh ta ra, thấy ta thân thể yếu ớt, liền giả làm người tốt đưa ta cho Tiền Hoàng hậu nuôi dưỡng. Thứ nhất là biểu lộ lòng trung thành với Tiền Hoàng hậu, thể hiện rộng lượng. Thứ hai cũng là cảm thấy ta sống không nổi, muốn ta c.h.ế.t trong tay Tiền Hoàng hậu, như thế Tiền Hoàng hậu sẽ mắc lỗi lầm. Nhưng bà ta thật sự không ngờ chính là, sau khi rời khỏi tay bà ta, ta ở bên cạnh Tiền Hoàng hậu càng lớn càng tốt, thân thể ốm yếu nhiều bệnh cũng dần dần cường tráng lên. Phụ hoàng phong ta làm Thái tử, lúc đó bà ta lại đến lấy lòng. Ban đầu ta cảm thấy rất vui vẻ, cho đến khi ta nghe ma ma bên cạnh bà ta nói chuyện xưa, mới biết lý do vì sao năm đó bà ta đưa ta đến bên Tiền hoàng hậu. Sau đó, tuy ta đối với bà ta có chút khúc mắc, nhưng kiếp trước, dựa vào lương tâm mà nói, ta đối với bà ta và Tiêu Tề Thai cũng không tệ, bất luận ta làm cái gì, đều sẽ nghĩ đến bọn họ, có đồ gì tốt, cũng sẽ muốn để lại cho Tiêu Tề Thai một phần... Nhưng cuối cùng ta đã nhận được gì? Tiêu Tề Thai g.i.ế.c phụ hoàng, cùng mẫu hậu nắm giữ trong cung, nhốt ta ở ngoài thành, không cho ta vào kinh. Thậm chí phái ra mấy trăm ám vệ muốn chặn g.i.ế.c ta, nếu không phải đám ám vệ chỉ nhận một đời truyền một đời chủ nhân, thì nói không chừng ta đã bị bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t ở ngoài thành.”