Trúc Mã Sa Ngã

Chương 3

Chương 3
Kỳ thi liên trường mới kết thúc, bảng danh sách đỏ rực in tên 100 học sinh xuất sắc được dán ngay giữa bảng thông báo. Tôi còn chưa lại gần, đã nghe tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên quanh mình.
“Nhìn kìa, Thẩm Hòa đứng nhất toàn khối sáu trường.”
“Đỉnh quá! Giờ không còn là học bá nữa rồi, phải gọi là học thần ấy chứ!”
Tôi nhìn lên bảng, cái tên Thẩm Hòa được viết đậm nổi bật ở vị trí đầu tiên.
Nhưng người đứng thứ hai… lại không còn là Cố Xuyên Diệu.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng, vừa cười vừa vỗ vai khích lệ:
“Tiểu Hòa à, em cứ giữ phong độ thế này, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Em cảm ơn thầy. Em sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tôi bình thản đáp, không kiêu cũng không nhu.
Thầy rất hài lòng, nhưng nhắc đến Cố Xuyên Diệu thì sắc mặt chợt sầm lại:
“Thằng nhóc này tụt dốc nhanh quá. Ban đầu tôi kỳ vọng cả hai đứa, thế mà lần này nó còn không lọt nổi top 100.
Em giúp thầy gọi Cố Xuyên Diệu qua đây.”
Tôi lắc đầu.
“Thầy ạ, em không biết cậu ấy đang ở đâu.”
Từ sau kỳ thi, tôi chưa gặp lại Cố Xuyên Diệu. Không cần đoán cũng biết, chắc lại đi hẹn hò với Ngô Toàn Toàn.
Thầy chủ nhiệm thở hắt, mặt u ám như trời sắp đổ mưa.
Buổi lễ vinh danh chiều hôm đó, vẫn không thấy bóng dáng Cố Xuyên Diệu đâu.
Tôi bước lên bục nhận giải, trong khi cái tên anh lại bị nhắc đến ở bảng phê bình vì trốn học quá nhiều.
Sau khi xuống sân khấu, những lời thì thầm sau lưng vang lên rõ mồn một:
“Cố Xuyên Diệu chắc điên rồi, Ngô Toàn Toàn bảo muốn một tình yêu lãng mạn như phim, ảnh ta liền bỏ cả vài câu hỏi khó trong bài thi cho hợp mood luôn.”
“Bỏ thì bỏ chứ sao, đầu óc nó nhanh nhạy, thi đại học vẫn có thể cứu vãn.”
“Thôi đi, làm chuyện ngu ngốc thế mà cũng làm được, cạn lời.”
“Nói nhỏ thôi, không khéo Thẩm học bá nghe thấy lại buồn.”
Có người còn liếc về phía tôi.
Tôi nghe hết, nhưng giờ tôi không còn để tâm nữa rồi.
Tôn trọng lựa chọn của người khác cũng là một kiểu trưởng thành.
Huống hồ lúc đó tôi còn đang bận giải thích bài cho các bạn.
Trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp bố mẹ Cố Xuyên Diệu.
“Cháu chào bác trai bác gái.”
Vừa thấy tôi, hai người đã vội vàng nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi:
“Tiểu Hòa, cháu có gặp thằng Xuyên Diệu nhà bác không?”
Tôi lắc đầu.
Bác gái gần như sắp khóc:
“Không hiểu sao kỳ này nó thi tệ thế, giáo viên gọi điện về nhà mắng suốt.
Giờ lại không liên lạc được, chẳng biết nó trốn ở đâu nữa.”
Trước khi rời đi, hai bác còn dặn tôi cố gắng khuyên nhủ Cố Xuyên Diệu.
Tôi không nói đồng ý cũng không từ chối. Nhưng có vẻ họ không để ý, chỉ mải đi tìm đứa con trai bướng bỉnh.
Hôm sau, tôi bị Cố Xuyên Diệu chặn lại ở con đường nhỏ sau trường, mặt mũi anh tím bầm.
“Tránh ra.”
Anh đấm mạnh vào tường sau lưng tôi, ánh mắt đầy giận dữ.
“Thẩm Hòa, đủ rồi đấy. Có phải cậu mách bố mẹ tôi không?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh.
“Làm ơn tránh ra, tôi phải vào lớp.”
“Cậu không biết?”
Anh túm cổ áo tôi, siết mạnh khiến tôi khó thở.
“Không phải cậu mách với bố mẹ tôi thì sao tôi bị mắng?
Thẩm Hòa, không ngờ cậu độc miệng như vậy.”
Tiếng cười khúc khích vang lên sau lưng. Ngô Toàn Toàn đứng đó, cười rạng rỡ như vừa xem được một trò vui.
“Thẩm Hòa, đừng phí công nữa.
Cố Xuyên Diệu chỉ yêu mình tôi. Mấy trò trẻ con này cậu chơi không thấy chán à? Mách người lớn? Cậu còn là học sinh tiểu học không vậy?”
Ngón tay đeo đầy đá lấp lánh của cô ta nhẹ nhàng lướt qua gương mặt sưng tím của Cố Xuyên Diệu.
“Thấy chưa, anh ấy vì tôi mà đánh nhau với nam sinh trường bên đấy.”
Nghe vậy, Cố Xuyên Diệu tự hào ngẩng đầu, vết thương trên mặt giống như một tấm huân chương vẻ vang.
Tôi hất tay anh khỏi cổ áo mình, ánh mắt điềm tĩnh:
“Tránh ra. Tôi phải về học.”
“Đừng để cô ta đi, Xuyên Diệu! Cô ta làm tôi mất mặt như vậy, phải dạy cho biết mặt chứ.”
Thì ra hôm qua bố mẹ anh bắt gặp anh đang đánh nhau trong quán bar với học sinh trường bên. Họ đã mắng một trận ra trò, còn bảo Ngô Toàn Toàn tránh xa con trai mình.
Bị làm mất mặt, Ngô Toàn Toàn giận cá chém thớt, trút lên đầu tôi.
Tôi thấy Cố Xuyên Diệu hơi dao động, nhưng anh nhanh chóng lấy lại quyết tâm, kéo balo tôi giật mạnh, rút ra toàn bộ tài liệu tôi chuẩn bị cho cuộc thi sáng tạo sắp tới.
“Cậu làm gì vậy!”
Anh móc bật lửa ra, không chần chừ đốt sạch mọi thứ.
Vì Ngô Toàn Toàn thích trai hư có mùi khói thuốc, Cố Xuyên Diệu cũng học hút thuốc theo.
“Thẩm Hòa, tự lo cho mình đi.”
Anh buông một câu rồi quay đi, bỏ mặc tôi đứng giữa đống tro tàn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất