Chương 4
Tôi báo sự việc lên trường.
Dù có là bạn cũ, tôi cũng không thể bỏ qua. Đây là cuộc thi quan trọng mà tôi rất kỳ vọng, còn anh thì chẳng hề do dự khi hủy hoại công sức của tôi.
Trường rất coi trọng tôi – học sinh đứng đầu khối. Cộng thêm mức độ nghiêm trọng của vụ việc, nhà trường lập tức đưa ra hình thức kỷ luật dành cho cả Cố Xuyên Diệu và Ngô Toàn Toàn.
Tối hôm đó, bố mẹ anh đến nhà tôi xin lỗi.
Mẹ tôi không khách sáo:
“Xin lỗi thì khỏi đi. Con tôi bao nhiêu tâm huyết cho cuộc thi, thế mà con các người đốt sạch được. Giỏi thật.”
Trước đây mẹ luôn nhẫn nhịn với Cố Xuyên Diệu. Nay đổi cách xưng hô, là thật sự giận rồi.
Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn hai bác tóc đã bạc nửa đầu, dáng người còng xuống, nghẹn ngào xin lỗi tôi, lòng không khỏi chua xót. Nhớ lại những ngày xưa còn là hàng xóm vui vẻ, tôi thấy cay cay nơi khóe mắt.
Trước khi rời đi, hai bác năn nỉ tôi:
“Tiểu Hòa à, cháu có thể xin trường xóa kỷ luật cho nó không? Bác hứa sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Tôi thở dài, rút tay lại, lắc đầu.
Nhìn họ thất thần quay đi, lòng tôi cũng không dễ chịu gì.
Tôi mở khung chat với Cố Xuyên Diệu, thấy bài đăng gần nhất là ảnh hôn môi giữa anh và Ngô Toàn Toàn.
Dòng caption ghi rõ ràng:
"Vì em, chống lại cả thế giới cũng đáng. Một cái kỷ luật thì đã là gì."
Tôi tắt ngay ứng dụng.
Không rõ có phải vì lời bố mẹ can ngăn không, mà từ lúc bị kỷ luật, Cố Xuyên Diệu không còn tìm tôi gây chuyện nữa.
Nhờ sự giúp đỡ của giáo viên, tôi dồn sức làm lại bài thi sáng tạo. Vài ngày sau, tôi đạt giải và được thưởng 3 triệu.
Khi tôi mang phần thưởng về trường, Cố Xuyên Diệu lại tìm đến.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh. Giờ đây, tôi đã không còn nhận ra con người ấy nữa.
Anh không mặc đồng phục, khoác áo da đen, tai xỏ mấy cái khuyên, người phảng phất mùi khói thuốc.
“Cái tiền thưởng ấy, cậu cho tôi mượn chút được không?”
“Dựa vào đâu?”
Anh hơi khựng lại, không ngờ tôi từ chối thẳng.
“Thẩm Hòa, đừng nhỏ mọn thế. Giúp bạn một lần thôi.
Toàn Toàn muốn chơi mô-tô, nhà tôi cắt hết tiền tiêu rồi…”
“Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Tôi cắt lời anh.
Anh cau mày.
“Cậu đừng tưởng cái giải đó là của cậu thật. Nếu tôi tham gia, chắc chắn người thắng là tôi.
Dù gì con gái cũng không sáng tạo bằng con trai.”
Tôi phì cười. Thật sự nực cười.
“Cố Xuyên Diệu, nếu cậu muốn phát điên, thì đi chỗ khác mà đi. Có giỏi thì sao không tham gia từ đầu?
Nói mấy câu này, cậu không thấy xấu hổ à?”
“Cậu!”
Anh giơ tay định đánh tôi thì bị một bạn nữ cao lớn phía sau chắn lại.
“Cố Xuyên Diệu, không biết xấu hổ à? Định đánh con gái đấy à?”
Cô bạn kia mắng anh một trận tơi bời.
“Tôi không định đánh cô ta!”
Anh mất mặt quay đi, nhưng tôi gọi lại:
“Cố Xuyên Diệu, cậu nhầm rồi. Giờ chúng ta… không còn là bạn.”
Tôi thấy bước chân anh khựng lại trong giây lát, rồi biến mất sau hành lang.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Tôi nói với bạn nữ kia.
Cô ấy xua tay, cười tươi:
“Chuyện nhỏ ấy mà. Còn phải cảm ơn Thẩm học bá đã chịu khó giảng bài cho bọn mình nữa.”
Thấy chưa, chỉ một chút giúp đỡ, người khác cũng trân trọng.
Còn Cố Xuyên Diệu, lại biến tấm lòng tôi thành lý do để oán trách.
“À mà Thẩm Hòa, cậu biết không?
Cố Xuyên Diệu vì Ngô Toàn Toàn mà xăm tên cô ấy lên lưng đấy!”
Cô bạn tám chuyện tiếp.
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì lắc đầu:
“Ngô Toàn Toàn yêu đương tới ‘level 6’ rồi nhỉ. Không biết sau này Cố Xuyên Diệu có hối hận không…
Nhưng mà cũng ghen thật đấy. Dù sao thì cũng là hot boy trường mình.”
Tiếng bàn tán như gió lướt qua tai tôi.
Tôi chẳng mảy may để tâm.
Tôi và Cố Xuyên Diệu, chỉ là hai đường thẳng. Từng giao nhau một đoạn, nhưng rồi chắc chắn sẽ mãi mãi song song, chẳng thể gặp lại nữa.