Trúc Mã Sa Ngã

Chương 8

Chương 8
Càng gần kỳ thi đại học, trường lại xảy ra chuyện.
Một số bạn học giỏi bị mất hết tài liệu ôn thi, đặc biệt là những quyển vở ghi chú tự làm — dày đặc công sức và kiến thức.
Việc nghiêm trọng đến mức giáo viên cũng phải vào cuộc điều tra.
Đáng nói là, đúng thời điểm mất đồ lại trùng với ngày cuối tuần trường cúp điện, mất mạng, camera không ghi được gì.
“Chắc chắn là người trong trường gây ra!”
Thầy giám thị đập bàn giận dữ.
Cuộc điều tra diễn ra nhanh chóng — và kết quả khiến ai cũng sửng sốt: thủ phạm là Cố Xuyên Diệu.
Không thể phủ nhận, Cố Xuyên Diệu từng là người thông minh. Anh ta trộm vở, nhờ đám đầu gấu bán lại cho học sinh trường bên.
Dù gì trường tôi vẫn là top đầu, vở của học sinh giỏi ở đây đương nhiên có giá.
Nhưng đám kia không giữ được mồm — bị tra hỏi liền khai sạch.
Trong văn phòng giám thị, bố mẹ anh lại phải bỏ tiền đền bù. Sau đó, mẹ anh hét lên:
“Từ giờ tao không còn đứa con nào như mày nữa!”
Sau vụ đó, Cố Xuyên Diệu quay lại trường, nhưng ánh mắt bạn bè đã hoàn toàn thay đổi.
Anh lại bắt đầu trốn học, lặp lại cái vòng luẩn quẩn cũ.
Chỉ có điều lần này, chiếc mô-tô anh từng hứa với Ngô Toàn Toàn… rốt cuộc cũng được mua.
Người ngồi sau yên xe không ai khác chính là Ngô Toàn Toàn, mới được thả ra không lâu.
Tiếng động cơ rú vang trong sân trường, như muốn kéo lại tuổi trẻ từng bỏ lỡ…
Nhưng lần này, có lẽ chỉ còn lại sự gượng gạo và tiếc nuối.
Tấm bảng đếm ngược ngày thi treo trước lớp cuối cùng cũng quay về số 0.
Ba năm cố gắng, thành bại chỉ còn chờ kết quả của kỳ thi này.
Trước khi thi, theo truyền thống của trường, từng thầy cô bộ môn sẽ đến bắt tay chúc từng học sinh.
“Thẩm Hòa, cố lên nhé, chúc mọi điều suôn sẻ.”
Thầy chủ nhiệm cao gầy, mắt thâm quầng sau cặp kính dày cộp, vậy mà ánh mắt lúc này lại rực sáng như ánh nắng giữa trời đông.
Thầy siết chặt tay tôi.
Tôi khẽ gật đầu, cùng bao bạn học khác bước vào căn phòng được ví như chiến trường cuối cùng của thời học sinh.
Bốn ngày thi trôi qua, tôi như thể vừa sống mà cũng vừa kiệt quệ đến mức quên mất chính mình là ai.
Hóa ra, dù bạn có là học bá, dù bạn đã luyện đề cả ngàn lần, thì cái áp lực một phút trong phòng thi thật sự vẫn là cảm giác không ai có thể mô phỏng được.
Vì suy cho cùng, chúng tôi… chỉ là những học sinh bình thường.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thi, bố mẹ đã đứng đó chờ sẵn, tay cầm bó hoa tươi thắm.
Trong đầu tôi, hệ thống — đã lâu không xuất hiện — bỗng reo lên mừng rỡ:
“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành kỳ thi rồi! Trời hôm nay nắng đẹp, rất thích hợp để ăn mừng nha!”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi chân thành đáp lại.
Hệ thống tuy hay nói mấy câu vô thưởng vô phạt như một cái app thời tiết vô dụng, nhưng… lại đáng yêu vô cùng.
“Đi nào đi nào! Thi xong rồi, đừng nghĩ gì nữa, ăn mừng thôi!”
Hà Doanh nhào đến ôm tôi, lay lay đầy phấn khích.
Bố mẹ cô nàng chỉ biết cười bất lực, còn cảm ơn tôi đã luôn nhẫn nại với “con gái tinh quái nhà họ”.
Sau buổi ăn mừng, Hà Doanh đột nhiên nghiêm túc lạ thường, kéo tôi ra góc vắng:
“Tiểu Hòa, tớ có chuyện này nói với cậu.
Ngô Toàn Toàn... chết rồi.
Cố Xuyên Diệu đang nằm viện.”
“Cậu nói gì cơ?!”
Tin này như một quả bom giáng thẳng xuống đầu tôi.
Chữ “chết” — thứ tôi vẫn nghĩ là thứ gì đó xa vời, đột nhiên xuất hiện ngay trong cuộc sống của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất