Chương 7
Những ngày sau đó, tôi gác mọi chuyện lại, tập trung dưỡng bệnh.
Không thể tham gia cuộc thi, tôi đổ hết tâm sức vào việc ôn tập và hoàn thiện kiến thức để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Bố mẹ thay phiên nhau nấu những món ngon mang vào bệnh viện, kể cho tôi nghe chuyện vui mỗi ngày.
Một tháng trôi qua, lúc xuất viện, tôi còn tăng thêm vài cân.
Khi trở lại lớp học, tôi bất ngờ bị cả nhóm bạn học ùa tới vây quanh.
“Thẩm học bá! Tụi này nhớ cậu lắm luôn!”
“Cậu thấy sao rồi, còn đau không?”
“Ngô Toàn Toàn đúng là quá đáng. Không ngờ cô ta lại là loại người như vậy…”
Những tiếng ríu rít quanh tai khiến tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Từ lúc nào… tôi lại có được nhiều người quan tâm đến thế?
“Thôi được rồi, giải tán giải tán! Đừng làm Thẩm học bá sợ, cậu ấy mới quay lại, cơ thể còn yếu đấy!”
Cô bạn gái cao to từng giúp tôi lần trước — Hà Doanh, bước lên chắn trước tôi như một bà mẹ gà bảo vệ gà con. Tôi bật cười.
“Giờ tôi là bạn cùng bàn với cậu rồi đấy, phải chăm sóc tôi nhiều vào nhé!”
Hà Doanh là một cây hài đúng nghĩa, nháy mắt trêu tôi, khiến tôi cũng không nhịn được cười.
“Được thôi, cùng cố gắng nhé.”
Tôi chìa tay ra bắt tay cô ấy.
Hà Doanh tuy thân hình cao lớn nhưng lại rất tinh tế, tỉ mỉ. Chúng tôi có tính cách bổ sung cho nhau, ngày tháng ôn thi bận rộn trôi qua rất nhanh, tôi và cô ấy dần trở thành bạn thân.
“Tiểu Hòa, cậu biết chưa? Cố Xuyên Diệu với Ngô Toàn Toàn chia tay rồi đó!”
Hà Doanh là "trạm radar" chính hiệu, chuyện gì trong trường cũng biết đầu tiên.
Tôi thành thật lắc đầu.
“Cậu sao cái gì cũng không biết thế! Cuối cùng cũng chia tay rồi, chúng ta nên mừng một bữa mới đúng!”
Cô ấy tỏ vẻ tức tối, coi Ngô Toàn Toàn là "kẻ thù truyền kiếp" của tôi — mà đúng là cũng gần như vậy.
Vì không theo nổi tiến độ lớp chọn nữa, Cố Xuyên Diệu bị điều về lớp thường.
Nghe đâu thành tích ngày càng tệ, tính tình cũng trở nên khó chịu. Không còn hào quang nam thần như trước, dần dần bị bạn bè xa lánh.
“Nghe bảo là Ngô Toàn Toàn chủ động chia tay. Cô ta nói Cố Xuyên Diệu chẳng giúp gì được cho mình, lại còn nuốt lời không chở cô ta bằng mô-tô đi ngắm biển.”
Hà Doanh chống cằm, thở dài:
“Ngô Toàn Toàn đúng là tham lam vô độ. Bây giờ nhà Cố Xuyên Diệu không chu cấp nữa thì lấy đâu ra tiền chiều chuộng ai?
Thôi, bỏ đi, một người sáng sủa như vậy mà đầu óc lại u mê đến mức ấy… Tiểu Hòa, nhìn câu này này, cậu làm sao thế?”
Cô ấy lại lập tức quay về đề hóa học, nhiệt tình hỏi bài như chưa từng có cuộc “buôn dưa”.
Sau này tôi có vài lần chạm mặt Cố Xuyên Diệu trong sân trường. Tôi luôn giả vờ không thấy ánh mắt của anh, né sang lối khác.
Không rõ có phải vì chia tay hay không, anh cũng bắt đầu đi học lại, không còn trốn tiết nhiều như trước.
Nhưng tên anh thì chưa từng xuất hiện lại trong top 100 của bảng thành tích.
Có lẽ, sau quãng thời gian buông thả, thiên phú năm xưa cũng đã mòn đi.