“Hứa thí chủ!”
“Ta cảnh cáo ngươi, không được đi theo ta nữa!” Hứa Tiên cầm giỏ rau vội vã quay về nhà, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với loại hòa thượng này
nữa, nếu không chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Cả đường đi Hứa Tiên đều giận dữ bất bình, gì mà một nữ tử dung mạo như
thiên tiên, y thuật xuất chúng còn có võ công cao cường sao lại gả cho
ngươi? Hắn có gì không tốt chứ? Hắn nấu cơm cho nương tử, hắn rót trà
cho nương tử, còn đọc thơ tình cho nương tử nữa!
Dựa vào gì lại không thích hắn chứ? Hừ hừ, lão hòa thượng chắc chắn đố kỵ
hắn có nương tử tốt như thế, cho nên muốn nghĩ kế cách ly!! Hứa Tiên
nghiến răng, hắn tốt như vậy, nương tử đương nhiên sẽ thích hắn rồi!
Bạch Tố Trinh đang kiểm tra thuốc của Bảo Hòa Đường còn thiếu loại nào, sau
đó nhìn thấy Hứa Tiên giận dữ bước vào, ‘Quan nhân, chàng sao thế?”
“Nương tử,” Hứa Tiên bước lên trước giữ chặt tay Bạch Tố Trinh, “Nàng có thích ta không?”
“Hả?” Bạch Tố Trinh ban đầu có chút không kịp phản ứng, sau đó gò má bỗng đỏ
ửng, e thẹn nhìn hắn, “Quan nhân, chàng nói gì thế?” May mà lúc này
trong Bão Hòa Đường không có ai, nếu không thật sự là xấu hổ chết mất.
Hứa Tiên không nhận được đáp án không cam lòng, “Ta rất thích nương tử. Còn nương tử thì sao, nàng có thích ta không?”
Bạch Tố Trinh vốn không muốn để ý đến người này, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi trong mắt hắn, trong tim liền mềm nhũn. Nàng sao nỡ khiến Hứa
Tiên buồn chứ? Có lẽ ban đầu là vì báo ân, nhưng càng tiếp xúc nàng liền càng thích người này, chưa từng hối hận về quyết định của mình.
Nghĩ như thế, Bạch Tố Trinh gật đầu cười, “Ta đương nhiên thích quan nhân.”
Nếu không, dù là báo ân đi nữa, lại làm sao có thể cam tâm tình nguyện
chứ?
“Ta biết mà!” Hứa Tiên hưng
phấn ôm lấy Bạch Tố Trinh, giỏ rau rơi xuống đất cũng không phát hiện
ra. Pháp Hải hòa thượng gì đó thật ra đều là nói bậy, nương tử hắn đương nhiên thích hắn rồi! Hừ, lão hòa thượng không được ai thích!
Tiểu Thanh từ sau đường bước ra nhìn thấy Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đang ôm
nhau, lập tức cảm thấy mình như bị bắn trúng một mũi tên, cũng giống như ăn gì đó ăn no mất rồi. Này này này, tỷ tỷ, tỷ phu, hai người có phải
nên thu liễm lại một chút không?
Tiểu Thanh bất đắc dĩ thở dài, sau đó bước lên trước nhặt giỏ rau lên, cũng
nhặt lấy nguyên liệu rơi trên mặt đất về. “Haiz, giỏ rau ơi giỏ rau,
ngươi bị chủ nhân mình lơ đi, ta bị tỷ tỷ mình lờ đi rồi, chúng ta chỉ
đành nương tựa lẫn nhau thôi.”
Hứa Tiên giờ mới phát hiện sự xuất hiện của Tiểu Thanh, hắn ngại ngùng buông Bạch Tố Trinh ra, thẹn thùng cười.
Bạch Tố Trinh lại cười, “Thanh Nhi, giỏ rau này sẽ không nghe hiểu lời muội nói đâu.”
Tiểu Thanh đứng thẳng người, “Không sao, muội cũng chỉ là tìm vật để nói
chuyện mà thôi. Không hi vọng nó có thể nghe hiểu, chỉ mong nó không chê bai muội là được rồi.” Trong giọng nàng ngập tràn ranh mãnh, căn bản là mượn câu này để trêu Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
“Ta ta ta, ta đi nấu cơm.” Hứa Tiên vội giật lấy giỏ rau trong tay Tiểu Thanh, nhanh chóng đi về vào hậu đường.
“Thanh Nhi,” Bạch Tố Trinh dịu dàng nhìn Tiểu Thanh một cái, “Quan nhân dễ xấu hổ, muội đừng nói chàng ấy.”
“Phì.” Tiểu Thanh thấp giọng chê bai, “Rốt cuộc ai là người dễ xấu hổ, lại không phải muội bảo hai người ôm ôm ấp ấp.”
Bạch Tố Trinh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng vốn vẫn muốn hỏi quan nhân
rốt cuộc gặp chuyện gì rồi, sao bỗng biến thành dáng vẻ này. Nhưng bây
giờ xem ra vẫn là không thích hợp để hỏi rồi.
Bên kia, Tô Ngọc Tuyết khoanh tay nhìn Dương Tiễn, cả người bày ra tư thế
từ chối. “Biểu ca, chàng nên ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình rồi.” Cô
cảm thấy người đàn ông này nếu không ra ngoài, cô tiếp tục bên cạnh hắn
tuyệt đối sẽ bị thận hư.
Đúng vậy,
không sai, thận hư. Dù là phụ nữ cũng sẽ bị thận hư, đặc biệt là lúc
người đàn ông của mình cực kì lợi hại còn đặc biệt quấn người. Nói thật
thì, Tô Ngọc Tuyết thật sự không muốn mời đại phu đến khám, sau đó chẩn
mạch nói mình bị thận hư. Dáng vẻ đó, thật sự là mất mặt chết mất.
Không biết có phải là nhiệm vụ của thế giới này quá đơn giản hay không, bọn
họ không cần phải đối diện với khó khăn gì cả, cho nên Dương Tiễn càng
lúc càng phóng túng bản thân. Hắn cả ngày ở trong phủ, hễ cái liền quấn
lấy cô. Đáng buồn nhất là, Tô Ngọc Tuyết đối với Dương Tiễn căn bản
không có năng lực phản kháng cũng không có năng lực từ chối, thế là liền là chuỗi ngày khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn.
Hôm nay, lúc nhìn thấy ánh nắng ấm áp ngoài ô cửa, Tô Ngọc Tuyết cảm thấy
mình không thể tiếp tục như thế này nữa. Cho nên liền có màn này.
“Hả?” Dương Tiễn đang ngồi trước bàn pha trà, nghe Tô Ngọc Tuyết nói thế, một tay cầm bình trà nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Ngọc Tuyết suýt chút lại bị Dương Tiễn mê hoặc, cô lắc đầu, để bảo thân tỉnh táo lại. “Ta nói, chàng nên ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình rồi.” Mị lực của người đàn ông này quá lớn, vẫn luôn mở toàn bộ hỏa lực với
cô, thật sự là quá đáng lắm rồi.
Cô, bây giờ bắt đầu từ chối mê hoặc!
Nhưng mà...ánh mắt của Tô Ngọc Tuyết lại không tự chủ được rơi trên tay Dương Tiễn, sau đó là hầu kết, gương mặt, đôi mắt của hắn. Nghĩ đến trước đây cùng hắn trầm mê trong bể tình liền bất giác đỏ mặt.
Aaa, Tô Ngọc Tuyết đại sắc nữ nhà mi đang nghĩ gì thế, mau mau vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu mi ngay!!!
Dương Tiễn nhìn ánh mắt của cô chuyển đổi trên người mình, sau đó lại đỏ mặt
liền cười khẽ một tiếng, “Biểu muội, trong nhà thiếu lương thực ư?”
“Không thiếu, rất nhiều.” Tô Ngọc Tuyết vô thức đáp. Tài sản của Dương phủ
thật sự rất nhiều, không biết là vì Dương lão gia giỏi kiếm tiền hay là
tượng hồ ly bùn kia lợi hại, tóm lại là gia sản của Dương phủ thật sự
không ít.
Không nói cả trên dưới
Dương phủ ngoài hai người họ thì chỉ có Dương Ninh Khả, ba người chủ tử
thôi nên gia sản cũng xem như đã nhiều gấp vô số lần rồi, cuộc sống
không có vấn đề gì cả. Cho nên loại chuyện không có lương thực thật sự
không hề tồn tại.
“Thế được, thế thì không cần ta ra ngoài kiếm tiền nuôi nhà rồi.” Dương Tiễn uống cạn tách trà trong tay, “Dù sao đi nữa, ta thật sự rất mệt, không muốn nhúc
nhích.”
“!!!” Tô Ngọc Tuyết thật sự
há hốc, sao lại có người lười biếng lại ăn nói hùng hồn như thế chứ? Đợi đã, cô vốn cũng không có ý bảo hắn cần mẫn, mà là bảo hắn đi ra ngoài
thôi! Dù sao đi nữa mỗi ngày hắn ăn no rửng mỡ liền nhắm vào cô, thật sự khiến người ta đau đầu.
Khụ khụ khụ khụ, tuy cô cũng thích nhưng điều này không thể thừa nhận được. Hơn nữa, chuyện gì quá độ đều không tốt cả.
“Dù sao, chàng chỉ cần ra ngoài là được.” Tô Ngọc Tuyết biết mình nói không lại Dương Tiễn, dứt khoát ăn vạ. Ai bảo cô là phụ nữ chứ, cô có tư cách ăn vạ, không phải sao?
“Được rồi.” Dương Tiễn đặt tách trà trong tay xuống, trực tiếp đứng dậy.
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết nhất thời không phản ứng lại, dễ dàng như thế sao? Trước
đây cô đã mấy lần đề nghị, tại sao tất cả đều bị hắn lờ đi?
Dương Tiễn tiến lên nắm lấy tay Tô Ngọc Tuyết, “Đi thôi, ra ngoài.”
“Ủa?” Tô Ngọc Tuyết bị hắn kéo ra ngoài, “Nhưng mà, là ta bảo chàng ra
ngoài.” Như thế cô mới có thể trốn tránh được mà, nhưng bây giờ hắn lại
kéo cô ra ngoài rồi, đây rốt cuộc là sao.
Khóe môi Dương Tiễn hơi nhếch lên, “Nương tử đương nhiên phải đi cùng ta rồi, không phải sao?”
Cả người Tô Ngọc Tuyết khẽ run lên, “Đúng đúng đúng, đương nhiên là đi
cùng chàng.” Mẹ nó, giọng điệu của biểu ca rất nguy hiểm. Cô cảm thấy
nếu mình từ chối nhất định sẽ gặp phiền phức.
Hic, cô thật sự không muốn ba ngày không thể xuống giường một chút nào.
Không nói đến chuyện đau lưng nhức eo trước, chỉ là việc hình tượng bị
hủy hoại liền khiến cho người khác rất khó chấp nhận rồi. Vì bây giờ cô
là người phải nuôi con chẳng lẽ vẫn cần ngày ngày lừa Ninh ca nhi nói cô ngã bệnh ư? Dù Ninh ca nhi vẫn chỉ có năm tuổi nhưng cậu nhóc như ông
cụ non vậy, một hai lần không phát hiện chẳng lẽ đến lần thứ ba thứ tư
vẫn không phát hiện có vấn đề sao?
Chính là vì như thế nên Tô Ngọc Tuyết mới cảm thấy không thể tiếp tục được
nữa. Nhưng mỗi lần như vậy cô đều không thắng được biểu ca, thật sự là
thảm vô cùng.
Tô Ngọc Tuyết lệ chảy thành sông trong lòng tự đốt nến cầu nguyện cho mình.
Dường như cảm nhận được tâm tình của Tô Ngọc Tuyết, Dương Tiễn đi đến trước
mặt cô, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn. Nhưng làm sao đây, hắn thích nhìn
dáng vẻ cô muốn nổi giận nhưng lại phải nhịn xuống, dáng vẻ ấy thật sự
rất thú vị.
Tô Ngọc Tuyết vốn vẫn lo lắng Dương Tiễn rốt cuộc muốn đưa mình đi đâu, kết quả hắn chỉ đưa cô
đi dạo phố trong thành Cô Tô mà thôi. Lúc này cô không chỉ yên tâm mà
còn rất vui vẻ. Hì hì, cô rất thích như vậy.
Chỉ là, thời gian họ dạo phố chưa qua được thời gian một chung trà, liền phát hiện đằng trước xảy ra chuyện rối loạn.
“Biểu ca.” Tô Ngọc Tuyết quay đầu nhìn Dương Tiễn, “Yêu khí.”
“Có người đang đấu pháp.” Dương Tiễn khẽ nhíu mày, “Là hai con rắn con cùng người của phật gia.”
“Không phải là Pháp Hải chứ?” Tô Ngọc Tuyết sốt ruột, “Biểu ca, chúng ta qua
đó xem thử đi.” Trước đó hai tỷ muội bọn họ bị biểu ca đả thương rồi,
nói không chừng căn bản họ sẽ không chống lại được Pháp Hải. Hai nàng
không thể chết như thế được, nếu không thì thế giới này sẽ sập đổ mất.
“Được.” Dương Tiễn gật đầu, sau đó đưa Tô Ngọc Tuyết đến đó.
“Yêu quái, yêu quái a.”
“Chạy mau, chạy mau thôi!”
“Cha nương, hai người ở đâu rồi!”
Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy người trong thành đều đã rối loạn, thậm chí còn
giẫm đạp chen lấn, thật sự là quá nguy hiểm rồi. “Biểu ca, chúng ta giúp họ thôi.” Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ có người bị thương thậm chí tử vong mất.
“Đi.” Trong tay
Dương Tiễn xuất hiện một cây chiết phiến, hắn đưa Tô Ngọc Tuyết bay trên mái nhà, khoát tay với đường phố bên dưới. Vô số ánh sáng hóa thành quả cầu ánh sáng nhỏ bao lấy từng người, khiến họ không thể nhúc nhích được nữa, hỗn loạn cũng đã được khống chế.
“Thần tiên, là thần tiên!”
“Thần tiên cứu khổ cứu nạn, cầu xin ngài, mau giải quyết yêu quái.”
Tô Ngọc Tuyết nhìn một đám người quỳ xuống trên phố, sờ cằm, “Ồ, tại sao
Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh lại là yêu quái, chàng vừa ra tay liền là
thần tiên?” Cô đã từ xa nhìn thấy tỷ muội bọn họ vẫn chưa hiện nguyên
hình, vẫn còn vô cùng xinh đẹp đấy. Cho nên tỷ muội bọn họ là yêu quá,
chẳng lẽ hắn không có khả năng ư?
Dương Tiễn vờ nghĩ ngợi, “Có lẽ là vì, bọn họ vẫn có mắt nhìn.”
“...” Tô Ngọc Tuyết quyết định tạm thời không tiếp tục chủ đề này, “Chúng ta mau đi xem thử. “Đừng để hai nàng chết đi.”