Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1040: Nằm ngoài dự liệu

Tông Đại Phúc quyết định đầu tư nghiệp vụ cho thuê ở Tiềm Châu, các ban ngành có liên quan của Tiềm Châu liền thành lập ban chuyên môn, triển khai đàm phán với công ty Song Lợi.

Cty Song Lợi triển khai nghiệp vụ ở Tiềm Châu chỉ là bước ban đầu, tiếp theo đó có rất nhiều công việc tỉ mỉ phải làm, ví dụ như định giá trị tài sản quốc hữu, đó là một vấn đề rất nghiêm túc.

Cừu Dụng Chi cũng tham gia vào cuộc đàm phán này, Liễu thị trưởng điểm danh an bài, nhưng địa vị của Cừu Dụng Chi trong tổ đàm phán này rất đặc thù, theo cấp bậc của hắn phải làm phó tổ trưởng, có điều vị phó tổ trưởng này không tham gia quá trình đảm phán cụ thể, chỉ đứng ở bên nghe, sau đó báo cáo lại tình huống cụ thể với Liễu thị trưởng, còn việc đàm phán đã có chuyên gia của các ban ngành tiến hành.

Thế nhưng Cừu Dụng Chi lại có địa vị hết sức quan trọng, mọi người đều hiểu rất rõ, Cừu chủ nhiệm được Liễu thị trưởng phái tới giám sát, trong tay cầm thượng phương bảo kiếm.

Theo lý Liễu Tuấn làm như thế là rất không hợp quy củ là sự bất tín nhiệm nghiêm trọng với các đồng chí, một cuộc đàm phán chuyên môn còn phải phái "giám quân", nhưng mọi người cũng hiểu nổi khổ của Liễu thị trưởng, hơn nữa trong lòng hoan nghênh sự an bài của Liễu thị trưởng.

Bán tài sản quốc hữu quy mô lớn chưa có tiền lệ ở tỉnh A, nghe nói tới gia vẫn chưa được tỉnh ủy và các ban ngành có liên quan ở quốc gia phê chuẩn chính xác, vậy mà Tiềm Châu đã làm, có hiềm nghi tiền trảm hậu tấu. Một chuyện mẫn cảm như vậy, tuyệt đối có thể nói ảnh hưởng lan xa khỏi Tiềm Châu qua cả tỉnh A, thậm chí kinh động tầng tối cao. Khi bên trên chưa tỏ thái độ chính xác, hậu quả của việc này thật khó dự liệu, bao hàm quá nhiều nguy hiểm chính trị, có "đặc sứ" của Liễu thị trưởng, sau này xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm của bọn họ sẽ giảm đi một chút.

Cho nên cuộc đám phán này quyết định chính thức do Cừu Dụng Chi đưa ra.

Tiểu tổ đám phán thông nhẹ nhõm gì, Cừu Dụng Chi càng như thế, Liễu thị trưởng ra lệnh rõ ràng, Cừu Dụng Chi tham gia đàm phán, là đề phòng tài sản quốc gia bị đánh giá thấp.

Bán tài sản quốc gia quy mô lớn trừ nguy hiểm chế độ sở hữu, còn có nguy hiểm ỏ chỗ tài sản quốc gia có được đánh giá chính xác hay không. Vạn nhất xảy ra tình trạng hạ giá nghiêm trọng, cho dù tỉnh và TW có đồng ý với cách làm của Tiềm Châu, cũng khó thoát được tội danh làm thất thoát tài sản quốc gia.

Việc này không dễ làm.

Cty Song lợi chắc chắn là muốn trăm phương ngàn kế hạ giá tài sản, bên Tiềm Châu không thể ra giá trên trời. Giá khởi điểm quá cao, thương nhân vỗ đít bỏ đi ngay, chẳng thèm lằng nhằng với anh. Không có chút thành ý nào thì định giá cái gì? Làm sao để hai bên đều có thể tiếp nhận là một nghệ thuật đòi hỏi trình độ.

Cừu Dụng Chi mặc dù có tài, nhưng định giá tài sản lại không phải là sở trường của hắn. Vì thế Cừu Dụng Chi đề nghị với Liễu Tuấn, trừ những ban ngành có liên quan ở Tiềm Châu, nên mời chuyên gia trên tỉnh tham gia đàm phám, tiến hành định giá.

Liễu Tuấn đồng ý, hơn nữa còn nói với Cừu Dụng Chi, công tác cụ thể này có thể để cho tiểu tổ đàm phán tự quyết, không cần thiết thì không cần báo cáo. Đồng thời cổ vũ Cừu Dụng chi không cần phải thận trọng quá mức, cải cách mở cửa là ném đá dò đường, khi nào cần dũng cảm thì phải quyết đoán, nếu không sẽ không mở ra được con đường mới.

Cừu Dụng Chi lúc này mơ hồ cảm nhận được một hàm nghĩa sâu xa hơn.

Liễu thị trưởng bảo hắn tham gia cuộc đàm phán này không phải là chỉ giám sát, mà là để bồi dưỡng, để hắn làm quen với các công tác kinh tế. Lý lịch công tác của Cừu Dụng Chi chủ yếu là ở cơ quan, chuyện kinh tế cụ thể, và chấp chính địa phuong có chút thiếu sót. Mà muốn đi lên cương vị lãnh đạo chủ yếu của địa phương, thì không thể thiếu những công tác thực tế này.

Giống như ví dụ của Liễu Tuấn trên cuộc họp văn phòng thị trưởng, Tông Đại Phúc hứng thú nhất là nhà khách của Tiềm Châu, nơi này không phải lo lắng về nguồn khách. Dù Tông Đại Phúc không hiểu lắm về tình hình trong nước, nhưng cũng biết, cùng với kinh thế đi lên, cái được ưu tiên phát triển nhất chính là "đình đài lầu gác", một phương diện là qua lại kinh tế nhiều, việc tiếp đãi phải tăng cường, cấp bậc phải đưa lên, phương diện khác là phải tạo ra cảnh tượng ca vũ thái bình mà.

Nhà khách Tiềm Châu là đơn vị tiếp đãi của chính phủ, chiếm vùng đất hoàng kim, tiềm lực là rất lớn, hơn nữa xét tình hình trước mắt mà nói, cũng là nơi có chất lượng cao nhất trong các nhà khách khách sạn của Tiềm Châu, lại có nguồn thu cố định, chẳng lo không thu được tiền thuê.

Áp lực của Kim Phú Xương khiến Tông Đại Phúc miễn cưỡng đồng ý thao tác cho thuê ở Tiềm Châu, kỳ thực trong lòng vẫn rất thấp thỏm, vì thế giá cả chèn ép rất ác, để chẳng may bên kia có lật lọng, tổn thất của ông ta cũng có thể bớt đi đôi chút.

Cừu Dụng Chi nhớ kỹ sứ mệnh của mình, ở vấn đề giá cả không chịu nhượng bộ, có điều trong quá trình đàm phán cũng ngầm ám thị với Tông Đại Phúc, sau này giá tiền thuê có thể thương lượng.

Trải qua mười ngày cò kẻ mặc cả khó nhọc, hai bên cơ bản đạt thành nhất trí, Tiềm Châu dùng giá 370 triệu, đem cả nhà khách Tiềm Châu cùng với vùng đất trống xung quanh bán hết cho Cty Song Lợi, rồi dùng 23 triệu hàng năm để thuê lại sử dụng của công ty Song Lợi.

Hợp đồng quy định, Cty Song lợi có quyền sở hữu, còn chính phủ Tiềm Châu có quyền sử dụng và quản lý, Cty Song Lợi không được phép can thiệp vào chuyện kinh doanh, nhưng được quyền giám sát các trang thiết bị không được phá hỏng.

Cả hai bên đều hài lòng với kết quả đàm phán này.

Từ giá cả chỉnh thể mà nói Cừu Dụng Chi và tổ đàm phán đã hoàn thành vượt mức quy định, chuyên giả tỉnh đánh giá tài sản tổng thể của nhà khách Tiềm Châu là không quá 300 triệu, đây là tài liệu bằng văn bản, các chuyên gia đều ký tên lên trên. Bán được giá 370 triệu là được hơn 20% rồi.

Còn Cty Song Lợi thì rất hài lòng với giá cho thuê, theo thông lệ, kỳ hạn thu hồi lại vốn ban đầu từ 20-25 năm, còn Tiềm Châu đưa ra giá thuê tương đối hậu hĩnh, ước chừng 15 năm là có thể thu hồi được vốn.

Đương nhiên đó là thời gian thu hồi vốn với những tài sản cố định, còn những đồ dễ mất giá như thiết bị cơ khí, ô tô, thì thời hạn thu hồi vốn ngắn hơn rất nhiều.

Liễu Tuấn đích thân tham gia nghi thức ký hợp đồng, vốn cái hợp đồng này không cần tới đích thân thị trưởng ký, Liễu Tuấn ủy thác cho chủ nhiệm quốc tư ủy Tiềm Châu ký, đóng dáu là của chính phủ và quốc tư ủy thành phố.

Đây là lần đầu tiên Tiềm Châu bán tài sản quốc hữu, chính phủ coi trọng cao độ, Liễu Tuấn trên nghi thức ký kết phát biểu những lời phấn chấn, khẳng định chắc chắn về thành công của lần hợp tác này, biểu dương toàn thể thành viên tiểu tổ đàm phán, cùng cám ơn các chuyên gia định giá tài sản của tỉnh.
Chẳng những Liễu thị trưởng còn có Triệu Sự Phạm cùng chủ nhiệm Trang Ích Khiêm tham gia nghi thức ký kết hợp đồng.

Nhà khách Tiềm Châu thuộc sự quản lý trực tiếp của văn phòng chính phủ tỉnh, giám đốc nhà khách Tiềm Châu kiêm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ.

Đám Triệu Sư Phạm tham gia nghi thức ký kết này với tâm tình khá phức tạp, nhà khách Tiềm Châu bán được với giá 370 triệu là một chuyện mừng, có thể hóa giải tình trạng tài chính eo hẹp của chính phủ. Năm nay gặp phải thiên tai, cho dù chính phủ và tỉnh có gửi tiền cứu trợ xuống, nhưng tài chính thành phố vẫn phải giật gấu vá vai. Hết năm tới nơi, rất nhiều đơn vị đang ngóng chờ tiền của chính phủ, hiện giờ xuất hiện món tiền lớn như thế, năm nay sẽ được ăn tết thoải mái rồi.

Nhưng nhìn nhà khách chính phủ đột nhiên biến thành tài sản của nhà tư bản, chủ nhân ngày xưa lại phải bỏ tiền ra thuê, trong lòng mọi người rất mất mác. Đặc biệt là lão Quan giám đốc nhà khách trên nghi thức ký kết hợp đồng còn bật khóc, thay đổi quá nhanh làm ông ta không thích ứng kịp.

Đương nhiên đám Triệu Sư Phạm càng lo lắng hơn về chính sách, cả tỉnh và quốc gia đều chưa có thái độ rõ ràng mà đã làm, dù thế nào cũng có hiềm nghi không tôn trọng lãnh đạo. Một khi bên trên trách tội chẳng phải chuyện nhẹ nhàng, mặc dù nói trời sập xuống có Liễu thị trưởng đỡ, nhưng các phó thị trưởng trong lòng vẫn bất an. Sự thực chứng minh, trong cái tổ vỡ lấy đâu ra trứng lành, Tiểu Liễu là nha nội, có chỗ dựa vững chắc, khi chống đỡ không nổi rất có khả năng tìm dê thế tội.

Thí xe giữ tướng cũng là thủ pháp thường thấy trên quan trường.

Sau lễ ký kết, là tiệc rượu mừng công long trọng ở nhà khách Tiềm Châu.

Chính phù coi trọng thì thành ủy lại kín tiếng, trong 13 thường ủy , trừ Liễu Tuấn và Triệu Sư Phạm ra thì không còn một ai tham gia, Liễu Tuấn theo lễ tiết có mời Lưu Huy, nhưng ông ta uyển chuyển từ chối, nói kiến thiết kinh tế do chính phủ chủ đạo, thị trưởng cứ toàn quyền phụ trách là được.

Liễu Tuấn biết băn khoăn trong lòng ông ta nên không ép.

Thái độ của Lưu Huy tất nhiên ảnh hưởng tới các thường ủy khác, toàn bộ đều từ chối lời mời của chính phủ.

Con đường cải cách vốn gian nan khúc khuỷu mà lại.

Nhưng làm mọi người bất ngờ là trước khi tiệc mừng diễn ra, chiếc xe số một thành ủy đột nhiên xuất hiện, Lưu Huy mỉm cười xuống xe đi vào phòng yến hội

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất