Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1471: Kiềm chế lẫn nhau

Sau khi tụ hội xong, Liễu Tuấn không về nhà mà tới tứ hợp viện của Chu tiên sinh.

Chỉ cần về thủ đô, thì nhà Chu tiên sinh là nơi nhất định phải tới, đó là thói quen Liễu Tuấn giữ bao năm, giờ là đầu năm mới càng phải tới chúc tết.

Có điều làm Liễu bí thư bất ngờ là có trạm canh ở lối vào ngõ.

Kiểm tra không lâu, vì người kẻm tra quen Liễu Tuấn, đó là vệ sĩ của Nghiêm Ngọc Thành, xem ra Nghiêm bí thư cũng tới chúc tết tiên sinh rồi.

Đó là do Liễu Tuấn đi xe mang biển CLB Trường Thành, nếu như đi xe của công viên Long Sơn, vệ sĩ Nghiêm Ngọc Thành nhận ra ngay, không cần kiểm tra, chỉ cần xác nhận Liễu Tuấn ngồi trên xe là được.

Xe chầm chậm đi vào, Liễu Tuấn mới biết tới thăm Chu tiên sinh không phải chỉ có một mình Nghiêm Ngọc Thành.

Liễu Tuấn đi vào sân, vừa đẩy cửa phòng khách ra hơi ấm ùa tới, dễ chịu vô cùng.

- Bác, sư mẫu, chúc mừng năm mới.

Trong phòng khói lượn lờ, Liễu bí thư kỳ thực chưa nhìn rõ người trong phòng là ai đã lớn tiếng chúc tết rồi.

- Ha ha, Liễu bí thư tới, khách quý, khách quý...

Trong phòng khách vang lên tiếng cười sang sảng của Chu tiên sinh.

- Tiểu Tuấn, mau vào đi, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị lạnh.

Đó là giọng sư mẫu.

Vợ chồng Chu tiên sinh luôn đầy yêu thương cậu học trò nhỏ này, Liễu Tuấn trên đường tiến bộ, tiếng tăm rất tốt, không uông công dạy dỗ của chu tiên sinh, nhắc tới Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn, chừng mực như Chu tiên sinh cũng khen không ngớt miệng.

Liễu Tuấn đi vào, nhìn rõ mấy vị khách trong phòng, trừ Nghiêm Ngọc Thành ngồi nguyên trên ghế sô pha, hai vị khách còn lại đều đứng đậy chào hỏi Liễu Tuấn.

Té ra đều là người quen cũ.

Một là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền TW Dung Bách Xuyên, một là phó cục trưởng tổng cục điện ảnh quảng cáo Dương Nguyên Ích.

- Dung bộ trưởng, Dương cục trưởng, chúc mừng năm mới.

Liễu Tuấn tươi cười bắt tay hàn huyên.

Khi Liễu Tấn Tài làm bí thư Bảo Châu, Chu tiên sinh đích thân điểm danh xuống phòng tuyên truyền tỉnh giúp đỡ cho Nghiêm Liễu, khi ấy Dung Bách Xuyên là khách quen của Liễu phủ, Liễu Tuấn còn là học sinh, luôn gọi là chú Dung.

Giờ thân phận đã khác, tất nhiên cũng phải đổi cách xưng hô.

Dung Bách Xuyên cười nói:
- Liễu bí thư tới muộn rồi, tâm ý với thầy không được đủ , ha ha ha..

Câu nói ít nhiều có ý trêu đùa, tỏ ý thân cận với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười:
- Thân bất do kỷ, tới tối bái phỏng tiên sinh tốt hơn, nói chuyện mới tiện, còn tới bữa chỉ mải ăn uống rồi.

Dung Bách Xuyên cười lớn.

Dương Nguyên Ích thì khác, khách khí bắt tay nói:
- Chúc Liễu bí thư năm mới vui vẻ.

Gần đây có tin đồn nói trường phòng tuyên truyền tỉnh A sắp điều đi, Dương Nguyên Ích có khả năng quay lại tỉnh A làm bộ trưởng bộ tuyên truyền, nếu đúng như thế, Dương Nguyên Ích lại cùng làm việc với Liễu Tuấn rồi, xếp thứ của Liễu Tuấn ở tỉnh trên ông ta, ông ta tất nhiên không thể làm ra vẻ trưởng bối trước mặt Liễu Tuấn.

- Tiểu Tuấn, xem ra uống không ít rượu rồi hả?

Tiên sinh cười nói.

- Vừa mới tụ họp với nhóm Trình Tân Kiến ạ.

Triên sinh cười ha hả:
- Thảo nào.

Chu tiên sinh cũng là người huyện Hướng Dương, đã nghe danh Trình Tân Kiến, có thể coi như một "võ phu", tụ họp với nhóm người đó, không tránh được uống rượu bằng chén lớn.

- Tiểu Tuấn, nào, uống trà nóng giải rượu đi.

Sư mâu cười đích thân mang một cố trà đặc tới, Chu tiên sinh, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều có thói quen uống trà đặc.

- Cám ơn sư mẫu.

Liễu Tuấn vội đứng dậy đưa hai tay đón lấy.

- Uống ít rượu thôi.
Nghiêm Ngọc Thành nói một câu, ngữ khí không nghiêm khắc lắm, dù sao thân phận Liễu Tuấn đã khác, lại trước mặt Dương Nguyên Ích và Dung Bách Xuyên, Nghiêm Ngọc Thành cũng phải chú ý thể diện của y.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Vâng, con vốn cũng đâu thích uống rượu.

- Tiểu Tuấn, nghe nói cháu ra sức phản hủ sướng liêm ở tỉnh A.
Tiên sinh thuận miệng hỏi.

Lời này làm hai người Dung Dương trở nên nghiêm túc, còn Nghiêm Ngọc Thành vẫn thản nhiên.

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Xem ra tỉnh A rất được chú ý.

Tiên sinh nói:
- Không chú ý mà được sao? Cả ban thành ủy thối nát mất một nửa, bí thư thị trưởng đều ngã nhào cả, ảnh hưởng quá xấu.

Dung Bách Xuyên cười:
- Nghe nói đồng chí Cù Hạo Cẩm hao tổn không ít tâm lực về việc này.

Vốn với thân phận của ông ta tuyệt đối không bình phẩm về một vị ủy viên cục chính trị, có điều trong phòng không có người ngoài, Dung Bách Xuyên không cần cẩn thận ở đây.

Huống chi ông ta nhắc tới Cù Hạo Cẩm cũng là có nguyên do.

Nói ra ảnh hưởng nặng nhất của vụ án Tống Đô không phải là Đoạn Định Viễn hay Hoa Quân Đình, bị Lý Chính Nho làm liên lụy, hoàn cảnh của Hoa Quân Đình rất khó khăn, nhưng phàm là chuyện gì được định sẵn rồi không phải nóng ruột nữa, nên làm gì thì làm nấy.

Tâm tư Đoạn Định Viễn cũng thế, hơn nữa ông ta cũng trẻ hơn Hoa Quân Đình, vốn chẳng hi vọng có tiến bộ được ở khóa này, chỉ cần không có liên quan trực tiếp tới ông ta, chức vụ sẽ không có biến động lớn, đoán chừng cuối cùng có khả năng điều khỏi tỉnh A, an bài khác, qua một thời gian ảnh hưởng mất đi, sẽ không trở ngại cho sự tiến bộ của ông ta.

Đương nhiên nếu đối thủ chính trị không chịu buông ta thì không phải không có rắc rối gì, nhưng xảy ra vụ án lớn như thế, Đoạn Định Viễn muốn hoàn toàn rửa sạch trách nhiềm là khó có thể, ăn chút "gạch đá" là không tránh nổi.

Cù Hạo Cảm thì bị nó bám lấy chưa thể nhậm chức mới được.

Cơ bản TW đã có quyết định đưa ông ta tới thay chỗ trống của Tiễn Kiến Quân ở tỉnh D chứ không phải là tới quốc vụ viện, hiện giờ tỉnh D vẫn do Tiễn Kiến Quân kiêm nhiệm, nhưng chuyện này chắc chắn không thể kéo dài, tới sau đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tháng ba là phải rời nhiệm, hiện giờ thời gian của Cù Hạo Cẩm rất eo hẹp.

Không chỉ ông ta mà cả thế lực lớn phía sau cũng hi vọng ông ta có thể xử lý xong việc này mới đi, bề ngoài là không muốn để lại tiếc nuối gì, thực chất là xuất phát từ nhu cầu khống chế.

Chỗi tối bên cạnh nhân vật lớn, luôn ẩn chứa kẻ địch tìm cơ hội động thủ.

Nếu như Cù Hạo Cẩm điều đi , vụ án Tống Đô nảy ra kết quả gì ngoài dự liệu, sẽ có ảnh hưởng cực xấu tới ông ta.

Mà Liễu Tuấn còn ở tỉnh A.

Trước đại hội đảng, bên kia đã có bao nhiêu thủ đoạn nhỏ nhắm vào cha con họ Liễu? Hiện giờ không thể không để phòng Liễu Tuấn gậy ông đập lưng ông.

Đó là nguyên nhân Dung Bách Xuyên tới tỉnh tây bắc làm bí thư tỉnh ủy bị chặn lại.

Đối phương muốn có một số thủ đoạn kiềm chế, ngăn thì không ngăn được, nhưng có thể trì hoãn, Cù Hạo Cẩm thuận lợi xử lý xong vụ án Tống Đô thoát thân khỏi tỉnh A, như vậy ngày Dung Bách Xuyên tới tây bắc cũng được xác định.

Đoán chừng Dung Bách Xuyên vì chuyện này mà có chút bực bội.

Nhưng chính trị là thế, cần cân bằng.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đồng chí Cù Hạo Cẩm là một vị lãnh đạo rất có trách nhiệm, việc này không xử lý tốt, đồng chí ấy không yên tâm.

Dung Bách Xuyên gật đầu không nói nhiều nữa.

Chu tiên sinh bình thản nói:
- Tiểu Tuấn, chuyện cháu cho rằng nên làm thì cứ làm, không cần phải nghĩ quá nhiều.

Liễu Tuấn khom người xuống, cung kính đáp:
- Vâng thưa bác.

Chu tiên sinh gật đầu, quay sang nói:
- Ngọc Thành, anh còn xem (Hồng Lâu Mộng) đấy chứ?

- Dạ, xem mấy lượt rồi, mỗi lần đều có cái nhìn mới, có điều hiện giờ em đang xem Tây Du Ký.

Tiên sinh cười:
- Ha ha , muốn bắt yêu quái rồi.

Làm bí thư kỷ ủy chức trách là bắt yêu quái, chuyển biến này cũng hợp lý.

Dung Bách Xuyên và Dương Nguyên Ích, ngạc nhiên bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng đường đường bí thư trung kỷ ủy, thường ngày lại coi loại sách sách "giải trí" này.

Ngiêm Ngọc Thành cười nói:
- Cán bộ làm lãnh đạo không thể suốt cả ngày chìm đắm vào các loại công việc, có thời gian phải thay đổi đầu óc, hơn nữa là triệt để thay đổi, có lợi lớn.

Lời này là tán gẫu cấu là cảnh báo cho mấy vị cấp dưới, có thể tới vị trí cao như ông, trí tuệ chính trị không cần nghi ngờ, ba người Dung Bách Xuyên, Dương Nguyên Ích và Liễu Tuấn cung kính thụ giáo.

Sư mẫu không hiểu những chuyện này, liền liên tục mời mọi người ăn uống.

Mấy vị khách không tiện phật ý sư mẫu, liền lấy bánh kẹo ở trên bàn bỏ vào miệng.

- Nguyên Ích, trước kia anh làm việc ở Ngọc Lan phải không? Có cùng làm với Liễu Tuấn chứ?

Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn kẹo vừa thuận miệng hỏi.

Nghiêm Ngọc Thành nhớ Dương Nguyên Ích từng làm việc ở Ngọc Lan, có điều không nhớ chính sách thời gian, dù sao mỗi ngày ông có quá nhiều việc, không thể nhớ hết lý lịch các cán bộ.

Dương Nguyên Ích vội đáp:
- Có, khi ấy Liễu bí thư ở khu Trường Hà, tôi làm ở phòng tuyên truyền.

Liễu Tuấn thêm vào một cầu:
- Hợp rác rất vui vẻ.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu không hỏi thêm nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất