Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 256: Cô ta đang có mưu đồ gì

“Xảo Nhi…”

Sau cuộc ân ái đó, Xảo Nhi nhẹ nhàng nằm tròng lòng tôi, gối nhẹ trên tay tôi. Tôi ôm chặt lấy bờ vai cô ấy, nhẹ nhàng hỏi.

“Ừm…”

Xảo Nhi nhẹ nhàng đáp trả, ngón tay của cô ấy đang vẽ những đường vòng tròn trên ngực của tôi.

“Xảo Nhi…” tôi lại hỏi thêm lần nữa.

Xảo Nhi lại cười, mím môi nói: “Không quen biết à…”

“Anh muốn xác nhận lại thêm lần nữa, đây có phải sự thật không!”

Tôi đưa tay đưa tay véo lên mặt mình, lấy răng cắn nhẹ vào môi, sau đó không nhịn được cười mỉm.

“Là sự thật…”

Xảo Nhi vừa đau lòng vừa buồn cười nói. Nắm chặt lấy tay tôi, nói : “Đương nhiên là thật rồi. em …không phải đang ở đây hay sao? Đã là của anh rồi…”

“Xảo Nhi, anh thấy rất vui.”

Tôi cắn nhẹ lên tai cô ấy, rồi nói thì thầm bên tai.

“Đau, đừng đùa nữa..”

Xảo Nhi khanh khách cười. tụt cổ lại, kẹp bắp đùi trắng nõn của cô ấy vào giữa hai chân tôi, rồi nói: “Em muốn đùa…”

Giữ gìn suốt 7 năm, lại bỗng choc tự nguyện đồng ý, trong lòng bổn nha nội không chỉ là cảm giác vui sướng bình thường, đưa tay cù nhẹ vào nách của Xảo Nhi. Xảo Nhi không nhạy cảm như nghiêm phi, cho dù có như vậy, khi bị cù như vậy liền bật cười khanh khách, co người lại, và cũng đưa tay cù lại tôi.

Bổn nha nội vốn cho rằng sẽ chẳng có trở ngại gì, ai biết được rằng thân thể đã 17 tuổi, sẽ không bật cười lớn, nhưng bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi đã làm cho tôi bỗng dưng cảm thấy ngữa ngay vô cùng khó chịu, hai người lại ôm lấy nhau trên chiếc giường cung đình rộng rãi này, làn da hai người lại chạm vào nhau.

“Làm sao lại…không được…”

Xảo Nhi hơi hoảng sợ, vội vàng tránh ra sau, mỉm cười.

“Cái gì gọi là làm sao lại? Căn bản là chưa từng dừng lại mà!”

Thân thể dẻo dai của tuổi 17, không thể chỉ vì một trận chiến mà đã yếu đi.

Tôi “…” một tay ôm chặt lấy cô ấy, và lại trao những nụ hôn nóng bỏng.

“Không…chỗ đó…chỗ đó vẫn còn đau…”

Khuôn mặt của Xảo Nhi đỏ ửng lên.

Sau những giây phút vừa rồi, trên tấm ga giường đã xuất hiện những vệt máu hồng, tôi định đứng dậy đi thay vỏ đệm, nhưng Xảo Nhi lại giành lấy, kiên quyết muốn tự mình đi làm việc này. Hai chân kẹp chặn lại đứng dậy, làm cho người ta không thể không cảm thấy cảm thương. Việc này là lần đầu của cô ấy, không có kinh nghiệm nào. Còn tôi lại có kinh nghiệm rồi nhưng lại phải giả vở như không, nếu không thì không biết giải thích sao với cô ấy? dù sao tôi cũng nhỏ hơn cô ấy vài tuổi.

“Được rồi, anh không đùa nữa,em đừng sợ…”

Tôi nhẹ nhàng an ủi.

Xảo Nhi gượng cười, đưa tay kéo tôi vào lòng, thật sự lần này bổn nha nội không thể tiếp tục kìm nén được nữa, và lại tiếp tục cơn mưa nụ hôn.

“Tiểu Tuấn…..Tiểu Tuấn…”

Xảo Nhi trong vô thức lại gọi tên tôi.

“Em sắp chết rồi…”

Mặc cho tiếng gọi của cô ấy, tôi vẫn làm việc của mình.

Xảo Nhi cuộn tròn trong người tôi, cắn nhẹ môi, dưới ánh đèn sáng nhẹ, Xảo Nhi lại gọi tên người yêu. Tôi mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô ấy, tôi định rút tay ra nhưng cánh tay đã tê đi mất rồi. Cả tối chúng tôi như vậy, sau những câu nói ngọt ngào của tôi Xỏa Nhi hết lần này đến lần khác làm tôi thấy thoải mái, con người không biết thỏa mãn. Cuối cùng hai chúng tôi cùng chìm trong giấc ngủ nhẹ nhàng.

Những ngày bình thường, tôi không cần đặt đồng hồ báo thức thì 6 giờ đã tỉnh giấc, đã 8 năm rèn luyện như vậy nhưng một lần này, đồng hồ sinh học đã bị loạn, tôi đưa tay trái ra co đi co lại, phải mất một lúc mới thấy có cảm giác trở lại. cầm đồng hồ xem thì đã 10 giờ sáng rồi.

“Hỏng rồi”

Tôi trở người ngồi dậy, gượng cười lắc đầu. bây giờ thì không đánh răng rửa mặt nữa mà phải chạy ngay lên lớp, chỉ sợ là cũng không kịp giờ dạy của Khương lão tiên sinh.

“Tiểu Tuấn…”

Xảo Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, đưa tay ôm lấy tôi, nhưng lại không thấy đâu, cặp lông mày dài đụng đậy rồi mở mắt ra, thấy tôi ngồi trên đầu giường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy giờ rồi?”

Xảo Nhi ngái ngủ hỏi.

“10 giờ”

“Á, 10 giờ rồi…anh đói chưa? Em dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh…”

Xảo Nhi mỉm cười cảm thấy ngại vì việc “Ngủ nướng của mình”, định ngồi dậy, nào ngờ vừa định chuyển mình thì lại khe khẽ kêu lên, hai tay như không còn chút sức lực, cả người không thể gượng dậy nổi. tôi cười nhìn cô ấy.

Xảo Nhi lập tức xấu hổ, nói: “Đều là tại anh, cũng không biết dừng lại gì cả…”

“Đều trách anh, trách anh cả, anh không tốt, để Xảo Nhi của anh chị khổ..” tôi hi hi cười, cúi xuống, nói nhỏ vào khuôn mặt đỏ hồng của cô ấy : “…em ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh sẽ làm bữa sáng…”

“Không được, anh…anh sẽ không…”

Xảo Nhi lắc đầu không tin. Từ khi quen biết đến nay, tôi chưa từng xuống bếp, cũng khó trách cô ấy không tin.

“Đợi anh một lát, anh đi chuẩn bị…một lát sẽ xong thôi.”

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, Xảo Nhi lại thấy xấu hổ, vội vàng lấy chăn che mình, nói: “Không được nhìn”

Tôi mỉm cười, như muốn bổ nhào vào.

“Không được, không được…lại nữa sẽ chết thật đó…”

Xảo Nhi có chút sợ hãi, cả người trốn vào trong chăn, run run nói.

Tôi ha ha cười, hôn cô ấy qua lớp chăn, rồi đi vào phòng vệ sinh, sau đó quay vào phòng ngủ nhặt chiếc áo ngủ lụa lên mặc vào người, đi đến nhà bếp.

Cái lợi của Rèn luyện võ công chính là đây, tuy tối qua có mất chút sức, nhưng đến bây giờ lại vẫn cảm thấy khẻo mạnh, tinh thần cũng có chút thoải mái. Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có hai cốc sữa với quả trứng tráng. Kiếp trước một mình làm việc bên ngoài, chủ yếu là ăn tại nhà ăn, nhưng thi thoảng cũng tự tay làm cho mình chút gì đó mang hương vị quê hương, tài nấu ăn tuy không dám nhận là ngon, nhưng món trứng tráng cũng không thể làm khó tôi.

Theo cách sống của giai cấp tiểu tư sản, bữa sáng của hai người, tráng hai ba quả trứng gà là đủ. Nhưng với bổn nha nội thì con số đó chẳng bõ dính răng, một lúc có thể ăn hết 10 quả, thêm bánh mỳ nữa mới coi là tạm no. vui vẻ bê trứng sữa vào tận giường cho Xảo Nhi, nhưng cô ấy đã mặc xong quần áo, đôi chân trắng nõn ngọc ngà đã được đi vào đôi giầy, mỉm cười từ từ tiến lại, nụ cười có chút kì lạ.

Không biết trứng của bổn nha nội có ăn nổi không nữa!

Thấy dáng vẻ Xảo Nhi từng bước từng bước tiến lại gần, tôi lại có chút đau lòng, tự trách mắng mình “Không bằng cầm thú”, cứ thế mắng, đột nhiên trong đầu có ý tưởng lóe sáng, nói : “Đúng rồi, chính cô ta!”

Câu nói này làm cho Xảo Nhi hơi sững lại, dò hỏi: “Tiểu Tuấn, cái gì cơ?”

Tôi vội vàng bặt trứng sữa xuống bàn, lúc nãy hơi giật mình, nên sữa bắn hết rat ay, lại cũng không them lấy gì lau ,mà dùng lưỡi liếm hết.

Xảo Nhi khanh khách cười: “Thật bẩn!”

“Xảo Nhi, anh nghĩ ra người con gái đó là ai rồi”

“Người con gái nào? Là ai”

Xảo Nhi có chút không yên hỏi ngay. Người đàn ông này, cũng thật là vừa mới rời khỏi mình lại nghĩ tới ngay người con gái khác, thật là có chút quá đáng.

“Lại đây, em ngồi đi, vừa ăn sáng vừa nói..”

Thấy Xảo Nhi vẫn phải từ từ khép hai chân lại, tôi hi hi cười, tiến lên ôm lấy cô ấy, ôm Xảo Nhii đi thẳng vào phòng ăn. Xảo nhi ngay lập tức cho người “Phụ nữ kia” bay lên chín tằng mây, hai tai quàng qua cổ tôi, vô cùng hạnh phúc. Để cô ấy ngồi xuống ghế, hai người ngồi sát bên nhau. Xảo Nhi gắp miếng trứng cho vào miệng, từ từ cảm nhận hương vị, rồi khuôn mặt lộ ra những nét vui mừng, gất đầu.

“Ngon không?”

Tôi có chút hồi hộp hỏi.

“ừm!”

Xảo Nhi gật đầu.

“Ngon”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, coi như không uổng công sức.

“Xảo Nhi, chuyện xảy ra với chúng ta tại khách sạn nam phương, có 1 người phụ nữ đi vào từ bên ngoài, thấy có hơi quen, khi đó anh không nhớ ra..”

Tôi trong chớp mắt đã ăn xong 3 quả trứng, uống hết hai cốc sữa, mới nói.

Xảo Nhi không để ý đến người phụ nữ đó, thấy có chút khó hiểu.

“Bây giờ anh mới nhớ ra, người phụ nữ đó là Ninh Ái Vân”

“Ninh Ái Vân: là Ninh Ái Vân nào?”

“Chính là chị của tên lưu manh ninh ái binh kẻ đã định gây thương tích cho anh và chị tiểu Thanh tại trường tài chính hồi năm 83 đó, cán bộ nhân sự cục tài chính khu vực, do làm trái quy tắc mà bị chịu phạt tù ba năm.

Việc này Xảo Nhi không đích thân trải qua, đã qua 3 năm rồi, có lẽ cô ấy không còn nhớ nữa. Nghe lời giải thích tỉ mỉ của tôi mới dần nhớ lại.

“Thế, không phải đang ngồi tù sao? Sao lại đến đây?”

“Chị ta đã được tha, chỏ phải chịu án 3 năm, tại trại giam nữ có biểu hiện tốt, cho nên có thể được thả ra sớm…”

Tôi vừa giải thích vừa miêu tả sự việc lại cho Xảo Nhi.

“Xảo Nhi, trong chuyện này có gì đó ám muội, em thử nghĩ đi, anh mới thấy chị ta tại khoang ghế ngồi, không lâu sau, thì mấy tên lưu manh đó xông vào đòi giết…anh đang thấy khoang 1 và 1118 là hoàn toàn khác nhau, những người này làm sao có thể nhầm được? anh thấy vẫn đề chính là ở chỗ Ninh Ái Vân.”

Khi đó chỉ nghĩ tới tôi chưa từng gây thù chuốc oán với ai tại thành phố Nam Phương này, nên mới chấp nhận lời giải thích của nhóm anh Xuân, là họ “Nhận nhầm người”. Bây giờ nghĩ tới Ninh Ái Vân, tôi mới lật lại sự việc để suy nghĩ. Việc đánh nhau năm 83, Ninh Ái Bình ăn đạn đồng, còn Ninh Ái Vân thì lại bị lãnh án 3 năm tù giam, nghe nói chồng chị ta, người mà bị cắm sừng cũng ly hôn với chị ta rồi.

Giữa chúng tôi đã kết thành mối thâm thù rồi!

Chị ta không có cách nào tóm được tôi tại khu Bảo Châu, không ngờ lại tương phùng taj thành Nam Phương này, đương nhiên là đến báo thù rồi, chỉ là không ngờ lại trong khoang ghế đó, lại có tới 3 cao thủ lại còn có 2 quân nhân tài ba nữa, đây mới là điều không thể lường trước. Thiết nghĩ nếu như không có Hắc Tử và Lương Kinh Vĩ cùng ở đó, chỉ có một mình bổn nha nội có võ công ở đó, thì bốn tên mang theo vũ khí xông vào sợ là tính mạng này cũng không còn rồi.

Chỉ nghĩ lại thôi, tôi đã toát hết cả mồ hôi rồi, cũng không nghĩ tới việc ăn sáng nữa, vội vàng đi vào phòng khách gọi điện.

“A lô, anh Kinh Vĩ à? Là em, Tiểu Tuấn đây…”

Đầu Điện thoại bên kia, Lương Kinh Vĩ cười nói : “Đâu cần phải vội vàng báo cáo như vậy…hôm qua ngủ ngon chứ?”

Tron lòng tôi có chút hoảng sợ. Tối hôm qua, “Món quà sinh nhật” mà tôi nhận được là “Vô giá”, chỉ là có chút không đúng với Lương Kinh Vĩ, không biết anh ta đã đoán ra quan hệ giữa tôi và Xảo Nhi chưa, có lẽ cũng có phần nào đoán ra rồi.

Nghe khẩu khí này, không có ý kiến gì với tôi. Nhưng đợi sau khi biết quan hệ của chúng tôi đã đi quá giới hạn thì không biết sẽ đối xử lạnh nhạt thế nào, điều này cũng rất khó nói.

Khi đó, tôi cũng không nghĩ quá nhiều, vội vàng nói những lo lắng trong lòng ra.

“Là thật? em chắc chắn mình không nhìn sai chứ?”
.
Lương Kinh Vĩ nghiêm túc nói

Theo sự thông minh của anh ta, tự biết tính nghiêm trọng trong đó.

“Không sai đâu. Em thấy việc này nên đi điều tra”

“Ừm, anh sẽ dựa vào quan hệ của Mộng Khiết và trưởng cục Vũ để tìm hiểu rõ vụ việc này. Thế em và Xảo Nhi cẩn thận chút, nếu không các em đến đây ở vài ngày đi. Đợi cục công an điều tra rõ ràng rồi tính tiếp.”

Lương Kinh Vĩ không hổ là chỉ huy quân sự, trong đầu đều có tính toán cẩn thận, trong chốc lát đã nghĩ tới sự an toàn của chúng tôi.

Tôi cười nói: “Cái này không cần thiết, không nghiêm trọng như vậy đâu. Lúc này có lẽ anh xuân vẫn chưa đi đâu, chỉ cần nhốt anh ta trong đó, tạm thời sẽ không có nguy hại gì”

“Ừm…nhưng các em vẫn nên cẩn thận. Mấy tên này khi đã hung lên thì không biết sẽ làm chuyện gì đâu”

“Em biêt rồi, anh yên tâm, em sẽ trông chừng Xảo Nhi”

Lương Kinh Vĩ hài lòng nói: “Ừm”một tiếng, rồi cúp máy.

Không biết từ lúc nào mà Xảo Nhi đã đứng sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi. Tôi vỗ vào tay cô ấy, có ý an ủi, lại nhấc điện thoại lên gọi cho lương quốc cường.

“Sư phụ, con Tiểu Tuấn, con có chuyện muốn nói…”

Lương Quốc Cường lắng nghe lời tôi nói, sau một hồi suy nghĩ, nói:”Ta thấy nên cho người đi điều tra bên Ninh Ái Vân, có kết quả là lập tức thông báo cho con….việc này, có cần nói cho chuyên viên Liễu?”

“Tạm thời không cần ạ, việc vẫn chưa rõ ràng, không nên để ông ấy lo lắng”

“Được”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất