Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 290: Thủ đoạn khống chế người dưới

Quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt đầy lửa giận của Lưu Vĩ Trường.

Đáng lẽ phải nói rằng, chỉ luận về bề ngoài, Lưu Vĩ Trường cũng rất đẹp trai, có thể dùng một câu nhận xét là “cao to đẹp giai”. Nhưng trên khuôn mặt đẹp trai đó, thỉnh thoảng lại lộ ra chút tà khí làm người ta không thuận mắt.

“Tuệ Tuệ, sao cô lại ở cùng với anh ta?”

Lưu Vĩ Trường trợn mắt trừng trừng, trong mắt như có tia lửa đang bắn ra.
Thế này, có lẽ Lưu công tử cũng rất thích Tuệ Tuệ mà.

Nhưng có điều cũng khó nói lắm, rất nhiều đàn ông, thường kiếm hoa tìm liễu ớ ngoài, bình thường không dùng vợ mình, nhưng nếu một ngày phát hiện ra vợ mình có người tình bên ngoài, vẫn nổi trận lôi đình như thường.

Đó không phải là do yêu, mà là do lòng “ích kỷ”.

“Phi Phi gọi điện cho tôi nói, Tuệ Tuệ có việc tìm tôi, vì thế tôi đã đến đây.” Tôi đứng đậy, lạnh lùng nói.

Đàn ông nếu đã nổi giận lên, thì việc gì cũng làm được. Mặc dù tôi chẳng thèm để tâm đến Lưu Vĩ Trường, nhưng không muốn đánh nhau với người khác ở trường học. Nếu như anh ta không khống chế được bản thân, không nói lý được chỉ còn nước đánh nhau, để đỡ gây ra phiền phức.

Thấy tình hình đó, Lý Mai và Hứa Kỳ ở bên cạnh đều sợ đến độ mở tròn xoe mắt, không dám nói gì hơn.

“”Cô gọi điện cho Phi Phi à?”

Hai con mắt của Lưu Vĩ Trường nhìn thẳng vào Tuệ Tuệ, hai nắm đấm vặn chặt lại.

Tuệ Tuệ sợ hãi gật đầu, lý lý đáp: “Em... .Em chỉ muốn giúp anh thôi....... ”

“Ông đây không cần cô giúp! Loại đàn bà như cô biết cái quái gì?” Lưu Vĩ Trường hét lên.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhìn lại đằng này.

Người phụ trách nhà ăn thấy tình hình không ổn, sợ hỏng đồ đạc trong phòng, ngay lập tức bước đến, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Cút ra!” Lưu Vĩ Trường phẫn nộ gàó lên.

“Này này, cái cậu này, ăn nói kiểu gì thế hả? Đâv là trường học, có biết không?”
Nguời phụ trách nhà ăn trạc hơn 40 tuổi, người không to con, nhưng hai tay chống nạnh, không hề sợ hãi.

Cũng đúng, đây là địa bàn của người ta. Một mình Lưu Vĩ Trường đơn độc ở đây, có to con đến mấy người ta cũng không sợ.

Lưu Vĩ Trường nghiến răng ken két, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào người phụ trách, nói: “Trường học thì đã làm sao? Mày vẫn chưa biết ông đây lợi hại đến mức nào phải không? Bà có tin ông đây chém chết cả nhà mày không!”

Tuệ Tuệ sợ hãi, vội kéo tay Lưu Vĩ Trường, khẩn cầu nói: “Vĩ Trường, em....em thật sự không có ý gì khác, chỉ là...chỉ là muốn giúp anh thôi....... em xin anh, đừng làm loạn ở đây có được không...”

“Cút ra chỗ khác, con đàn bà thối tha mặt dày!”

Lưu Vĩ Trường đẩy Tuệ Tuệ ra, nếu không phải có chiếc bàn ăn ngăn lại, thì suýt nữa đã bị ngã chổng vó lên rồi.

Người phụ trách nhà ăn thấy không được, giơ tay, hai người giúp việc nữa đến, mắt nghiêm nghị nhìn Lưu Vĩ Trường, dường như nếu hắn ta có hành động gì khác, thì sẽ không khách khí với hắn nữa.

Tôi lắc lắc đầu, rồi nói: “Vĩ Trường, đừng gây phiền phúc cho cha anh nữa.”

“Mày....”

Vĩ Trường lại quay sang nhìn tôi.

“Tôi làm sao? Đừng có quên vết xe đổ của anh họ anh!”

Chỉ một câu vừa thốt ra, ngay lập tức làm Lưu Vĩ Trường bình tĩnh lại.

Dường như vì Mạnh Dược Tiến, anh họ của anh ta “lỡ tay”, vì thế mới dẫn đến việc Mạnh Vũ Hàn đổi công tác. Nếu so với sáu năm trước, cục diện giờ đây càng không có lợi với Lão Lưu nhà hắn ta.

Tôi cười, nói với người phụ trách nhà ăn: “Bà chủ, tính tiền cho tôi.”

“Tổng cộng 61 đồng, tính làm 60 đi.”

Tôi móc tiền đưa cho bà chủ.

Nhận được tiền thối lại của bà chủ, tôi quay về phía Tuệ Tuệ và Lý Mai, Hứa Kỳ vẫy tay, quay người rồi đi luôn.

“Liễu Tuấn, ngươi đừng có đắc ý quá!” Lưu Vĩ Trường hầm hừ một câu ở đằng sau tôi.

Tôi hơi lắc đầu, cũng chẳng để ý, đi thẳng.

Ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi vòng quanh nói chuyện Diêu Ngữ Mai đến nhà tôi thăm, thật là bất ngờ.

Trước kia tôi gặp Diêu Ngữ Mai hai lần, mỗi lần gặp, người phụ nữ này đều rất vui vẻ, toàn thân đầy khí thế. Nhưng giờ đây, dường như lại rất tiều tụy, mặc dù trên mặt cũng cố gắng làm ra một nụ cười, nhưng dù thế nào cũng không che đậy được sự mệt mỏi trong người, làm người ta thấy thật đáng thương.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, có được sự thăng tiến này, cũng được coi là cực điểm rồi.

Lần này Diêu Ngữ Mai đến thăm nhà, cha và tôi đều rất bất ngờ. Mẹ cũng không hiểu có chuyện gì. Nhưng quy tắc trong nhà, khách đã đến rồi không thể chậm trễ, mẹ vội vàng đứng dậy rót trà cho Diêu Ngữ Mai, chị cả cười nói: “Mẹ, mẹ ngồi đi, để con đi.”

Vì cha không được khỏe, tôi lại không ở nhà, nên chị cả và Giang Hữu Tín đều về nhà ăn cơm tối.

Còn chị hai ở Nghiêm gia nói chuyện với Giải Anh.

Sau khi Nghiêm Minh xuất ngũ trở về, dường như đã biến thành một người khác vậy. Vô cùng yêu nghề, có khi còn ở lại xưởng thông đêm luôn. Nghiêm Ngọc Thành lại không thể ngày nào cũng ở nhà nói chuyện suốt với Giải Anh, có nhiều lúc Giải Anh dồn nén quá, muốn đến nhà tôi nói chuyện với cha, nhưng lại sợ có khách đến, không dám rời đi. Chị hai trở thành bạn gái của Nghiêm Minh, hai nhà lại gần hơn nữa, trọng trách nói chuyện với “mẹ chồng” liền rơi lên vai của chị.

“Đồng chí Diêu Ngữ Mai, mời ngồi.” Cha lãnh đạm nói với Diêu Ngữ Mai.

“Cảm ơn thị trưởng!”

“Thị trưởng, tôi..tôi đến để làm kiểm điểm vói ông...”

Vừa ngồi xuống, Diêu Ngữ Mai liền buồn phiền nói, mắt chớp chớp, và chảy xuống hai hàng lệ.

Cha nhìn bà ấy, cũng không ngăn lại, đợi đoạn sau.

“Thị trường....... tôi quản không nghiêm con cháu của mình, Diêu Văn Triết lấy danh nghĩa của tôi bao thầu công trình, làm cho tổng trạm xe ô tô trở thành công trình không đạt, việc này, tôi là người có trách nhiệm....”

Tôi đã từng đến xem phòng chờ đó, chẳng lẽ chỉ là “không đạt chuẩn” sao? Mười năm sau, chủ tịch nước cộng hòa đứng đậy hét lên tức tối rằng “công trình thối nát khốn khiếp”, tôi thấy công trình này của công ty Hằng An xứng đáng nói vậy.

Cha vẫn không nói gì.

“Thị trưởng à, giờ đây có một vài đồng chí nghĩ rằng tôi thu lợi được từ vụ này...đây, đây thật sự là điều oan ức lắm............ việc Diêu Văn Triết đi bao thầu công trình ở ngoài, tôi thật sự không biết...”

Diêu Ngữ Mai nói, lấy ra một chiếc khăn tay để lau nước mắt, nhưng không làm cách nào lau sạch được, nước mắt chảy xuống ngày một nhiều. Đúng là bản lĩnh.

“Thị trưởng, tôi biết rằng năng lực công tác của tôi không đủ, và có nhiều thiếu sót trong công việc, nhưng tôi dám đảm bảo, tôi luôn yêu cầu mình dựa trên tiêu chuẩn của một người đảng viên....về mặc phẩm cách, tuyệt đối không có vấn đề gì, việc này tổ chức có thể điều tra......... bình thường tôi thường giữ nguyên tắc trong công việc, nên những tiểu nhân này không hài lòng, họ nhân cơ hội này để báo thù....thị trưởng ơi, ông giúp tôi với.. ”

Diêu Ngữ Mai vừa khóc lóc vừa kể lể “oan ức” của mình.

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tôi cầm ống nghe lên.

“Alô, ai đó ạ?”

“Là tôi.. ” Bên kia đầu dây là tiếng ngọt ngào của Nghiêm Phi.

Tôi cười: “Phi Phi, lại sao thế?”

“Ừm....buổi trưa cậu đi đến tìm Tuệ Tuệ rồi à?”

Có lẽ Tuệ Tuệ lại gọi điện cho Phi Phi “kể khổ kể sở” rồi.

“Ừ, đúng thế.”

“Gặp phải Lưu Vĩ Trường rồi?”

Tôi thở dài một hơi, nói: “Đúng thế hình như anh ta rất không vui...Ý. Phi Phi, Tuệ Tuệ và anh ta đang yêu nhau, cô biết không?”

“Trước kia không biết, Tuệ Tuệ không nói với tôi...” Phi Phi nói hơi buồn bã.

Nghĩ mà xem, cô ấy xem Tuệ Tuệ như người bạn tốt nhất, mà lại bị giấu giếm chuyện “đại sự’ này, đúng là không thể nào chịu được!

Có lẽ Tuệ Tuệ cũng lo lắng sau khi tôi và Nghiêm Ph biết chuyện này sẽ không vui, sau đó không coi cô ấy là bạn nữa, vì thế không dám nói với Nghiêm Phi.

“Không biết thì không biết, có gì đâu.”

“Ừm...Tiểu Tuấn à, việc này, cậu....nếu cậu có thể giúp được, thì nhờ cậu giúp một chút............ Tuệ Tuệ rất đáng thương, cô ấy ... cô ấy nói đã cùng Lưu Vĩ Trường............. ”

Nói đến đây, trong điện thoại đột nhiên im bặt.

Tôi lặng người, trong lòng dồn lên một ngọn lửa tức giận! Cô Tuệ Tuệ này cũng thật là, việc này cũng nói với Phi Phi, cứ như là lý lẽ ở phía mình vậy! Phi Phi mới học năm 2, tôi không muốn cô ấy tiêp xúc với những vấn đề phức tạp trong xã hội quá sớm.

“Được rồi tôi biết rồi, nhà đang có khách, đợi một lúc nữa tôi gọi cho cô, được không?”

“Ừm...” Phi Phi hơi buồn cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy Diêu Ngữ Mai đang chăm chú nghe những lời nói của chúng tôi.

Người đàn bà này thật mẫn cảm.

“Đồng chí Diêu Ngữ Mai, việc này, ủy ban kỷ luật đang điều tra, cô nên tin tưởng vào tổ chức, nhất định sẽ không làm oan người tốt, cùng không tha cho người xấu...”

“Vâng vâng, thị trưởng, tôi tin tướng tổ chức....... ”

Thấy thị trưởng Liễu cuối cùng cũng đã mở miệng, Diêu Ngữ Mai ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, tin tưởng tổ chức, nhất định xử đúng người đúng tội!”

Cha nói một câu, rồi tựa người về sau, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Diêu Ngữ Mai rất nhanh trí, biết rằng đây là ý tiễn khách, nên vội đứng đậy cáo từ.

“Thị trưởng, vậy, vậy tôi không làm phiền ông nữa.......... ”

Cha gật đầu, “ừm” một tiếng.

Mẹ nhiệt tình tiễn ra tận cửa, Diêu Ngữ Mai cảm ơn mấy hồi rồi mới rời đi.

“Cha, việc này, bác Nghiêm rốt cuộc nghĩ gì vậy ạ?”

Trong phòng sách, tôi châm một điếu thuốc, rồi hỏi.

Cha thấy tôi thở ra làn khói, không chịu được nữa, cũng châm một điếu, rồi hít vào sâu một hơi, ho hai tiếng, phản vấn: “Con thử nói xem?”

“Bác ấy đã để Lưu Văn Cử tự đi điều tra, mà Lưu Văn Cử lại không chủ động đề nghị không nhận, điều này thật là kỳ lạ.” Tôi trầm ngâm nói.

Cha gật đầu, trên mặt lộ ra ít nhiều vẻ tán dương, rồi lại nhìn về phía Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín cười, nói: “Thuật trị người của bí thư Nghiêm, đúng là càng ngày càng giỏi rồi. Thời gian trước, thư ký La Từ Vinh tỉnh ủy nói, phải ổn định đại cục ở các khu...”

Cha gật đầu.

Hóa ra còn nói như vậy nữa, tôi nghĩ, rồi cũng mỉm cười.

“Bí thư Nghiêm, ông có thời gian rảnh không? Về việc công ti kiến trúc Hằng An, tôi muốn báo cáo cho ông một chút.”

Trong phòng làm việc của phó bí thư thị ủy, Lưu Văn Cử đi đi lại lại khoảng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới quyết định nhấc điện thoại lên, gọi cho Nghiêm Ngọc Thành.

“Ừm, đồng chi Văn Cử à....Mời ông đến đây!”

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói, rồi đặt điện thoại xuống, lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn, rồi châm một điếu thuốc.

Một lúc sau, Lưu Văn Cử đã có mặt tại phòng làm việc của bí thư thị ủy.

“Bí Thư Nghiêm, chào ông!”

Lưu Vãn Cử thấy Nghiêm Ngọc Thành ngồi nghiêm chỉnh đằng sau bàn làm việc, trong lòng nổi lên sự ghét hận, nhưng trên mặt lại cố nở một nụ cười, bước lên hai bước, rồi giơ tay về phía Nghiêm Ngọc Thành.

“Đồng chí Vãn Cử đến rồi à, mời ngồi!”

Nghiêm Ngọc Thành đợi tay của Lưu Văn Cử đưa đến trước mặt mình, rồi mới đứng dậy, bắt tay một chút.

Lòng Lưu Vãn Cử càng khó chịu hơn, nụ cười trên mặt cứ lúc ẩn lúc hiện, ngồi xuống trước mặt Nghiêm Ngọc Thành.

“Bí thư Nghiêm, về việc công ty kiến trúc Hằng An, theo chỉ thị của ông, ban kỷ luật thành phố đã thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra những tình tiết nhỏ hơn, giờ đã điều tra ra, trạm trưởng tổng trạm xe ô tô Ngô Quế Thu đã nhận hối lộ của giám đốc công ty Hằng An Diêu Triết Văn 5 vạn tệ, và ngầm giúp đỡ công ty Hằng An. Trong việc kiến thiết phòng chờ và những công trình khác, công ty Hằng An đã sử dụng xi măng rởm giá rẻ, rút lõi thép, ăn bớt ăn xén, và lấy được khoảng hơn ba mươi vạn, làm cho phòng chờ xe trở nên nguy hiểm, chuyên gia đã kiểm tra, không thể sử dụng được nữa, làm hại của nhà nước hàng trăm
vạn....... ”

Nói đến đây, Lưu Văn Cử đột nhiên dừng lại, nhìn sang mặt Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành không nói gì cả.

Lưu Văn Cử ho một tiếng, hơi ngượng ngùng, rồi nói tiếp: “Việc này. là do đồng chí Mã Thành Công phó cục trưởng cục giao thông thành phố quản, cùng có trách nhiệm lãnh đạo không thể chối bỏ được..... ”

Nghiêm Ngọc thành điềm đạm nói: “Vậy những đồng chí trong ban kỷ luật, định xử lý thế nào?”

“Tôi đề nghị, cảnh cáo đồng chí Mã Thành Công, thông báo phê bình. Đóng cửa công ty Hằng An, Ngô Quế và Diêu Triết Văn đều bị xử lý, truy tố trách nhiệm hình sự!”

Lưu Vãn Cử nói rất quyết đoán.

“Ừm...Đồng chí Văn Cử, tôi có một tập tài liệu, là do phân cục công an khu Tú Thành gửi đến, mời ông xem một chút .”

Vừa nói, Nghiêm Ngọc Thành vừa đẩy tập tài liệu trên bàn đến trước mặt Lưu Văn Cử, trên mặt lộ ra chút châm chọc.

Lưu Văn Cử lấy về chổ mình, mở ra nhìn, hai bàn tay ngav lập tức trở nên run rẩy, trên trán lã chã mồ hôi.

Về vụ án công ty kiến trúc Hằng An, không lâu sau, thành phố Bảo Châu đã đưa ra kết luận:

Mã Thành Công phó cục trưởng cục giao thông thành phố, kiểm điểm trong nội bộ Đảng, cách chức phó cục trưởng cục giao thông.

Trạm trưởng tổng trạm ô tô thành phố Ngô Quế khai trừ ra khỏi Đảng đưa cho các cấp chính quyền có liên quan xử lý.

Đóng cửa công ty Hằng An để điều tra, đóng băng tài khoản trong ngân hàng, người phụ trách Diêu Triết Văn bị truy tố bởi viện kiểm sát khu Tú Thành!

Trước đó một ngày, phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Văn Cử vì lý do không khỏe, đã phải vào viện điều trị, theo ủy ban kỷ luật phê chuẩn và phương án chuẩn bị, những công việc thường ngày của ủy ban kỷ luật tạm thời do phó bí thư chuyên chức Chu Chí Cương phụ trách.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất